Sau vài câu nói chuyện phiếm thì Chu Quốc Huy đã để lại cho Lâm Thiên một
ấn tượng tốt, nó cho Lâm Thiên một cảm giác cộng hưởng bởi vì Lâm Thiên
cũng đã từng là một cậu bé nghèo.
“Sao lại có mùi thối chân vậy?” Lâm Thiên cau mày.
Ngay sau đó Lâm Thiên quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ đang ngồi ở hành lang bên kia, ông ta cởi giày lại còn gác
chân lên phía trước.
Cái mùi thối chân này khiến Lâm Thiên cảm thấy buồn nôn và nhiều hành khách xung quanh cũng đang bịt mũi, trong đó có hai người nước ngoài.
“Thưa ông, hãy vui lòng mang giày vào. Đây là nơi công cộng, đừng ảnh hưởng đến người khác.” Lâm Thiên nhắc nhở.
Sau khi người đàn ông bụng phệ kia nghe xong chỉ liếc nhìn Lâm Thiên rồi
vẫn tiếp tục nghịch điện thoại di động mà không để ý tới Lâm Thiên cũng
không thèm mang giày vào.
“Thưa ông làm ơn hãy xỏ giày vào, ở đây còn có người nước ngoài đang nhìn
ông, đừng làm mất mặt người Hoa Trung chúng tôi.” Lâm Thiên tiếp tục
nhắc nhở.
“Sao con người anh lại quản nhiều như vậy chứ? Việc cởi giày là quyền tự do
cá nhân của tôi, nếu anh cảm thấy mùi này khó chịu thì đừng hít thở nữa, tôi cũng đâu có ép anh phải ngửi mùi này.” Người đàn ông bụng phệ đáp
lại một cách đầy tự tin.
Nói xong người đàn ông bụng phệ lại tiếp tục nghịch điện thoại.
Những hành khách xung quanh khi nghe thấy lời anh nói đều tỏ ra khinh thường người đàn ông bụng phệ.
“Trên đời này thật có nhiều loại người rác rưởi.” Lâm Thiên lắc đầu.
“Tên nhóc kia, cậu nói ai là rác rưởi hả?” Người đàn ông bụng phệ đứng lên.
“Tôi nói ai ư, trong lòng ông không tự rõ sao? Cởi giày là quyền tự do của
ông vậy thì tôi nói gì cũng là quyền tự do của tôi.” Lâm Thiên nói.
“Anh...” Người đàn ông bụng phệ cứng họng.
Những hành khách xung quanh cũng che miệng cười, thầm thán phục cách bắt bẻ của Lâm Thiên.
Người đàn ông bụng phệ không thể phản bác. Ông ta chỉ có thể ngồi lại chỗ của mình rồi tiếp tục nghịch điện thoại.
“Anh trai, quả nhiên là sinh viên đại học, cách ăn nói cũng thật khác biệt.” Chu Quốc Huy vừa cười vừa giơ ngón tay cái lên tán thưởng Lâm Thiên.
Lúc này máy bay thông báo máy bay sắp cất cánh, quý khách vui lòng tắt điện thoại di động và thắt dây an toàn.
Hai tiếp viên cũng đi qua hành lang, kiểm tra hành khách đã thắt dây an toàn và nhắc nhở.
Lúc này một nữ tiếp viên chân khá dài bước tới chỗ người đàn ông bụng phệ.
“Thưa ông vui lòng tắt điện thoại di động, máy bay sẽ sớm cất cánh, cảm ơn
ông đã hợp tác.” Cô tiếp viên chân dài nhắc nhở người đàn ông bụng bự
bằng một giọng nhẹ nhàng và dịu dàng.
“Chờ một chút, tôi còn đang bàn công việc.” Người đàn ông bụng phệ vừa nói vừa tiếp tục dùng điện thoại di động.
Cô tiếp viên tươi cười tiếp lời: “Thưa ông, theo quy định của hãng hàng
không, hành khách phải tắt điện thoại di động khi máy bay cất cánh. Một
phút nữa máy bay sẽ cất cánh, nếu ông không tắt sẽ ảnh hưởng đến việc
máy bay cất cánh bình thường.”
Nghe xong, người đàn ông bụng phệ ngước nhìn cô tiếp viên và hét lên:
“Cô nghe có hiểu hay không vậy, ông đây đang bàn chuyện làm ăn trên điện
thoại. Nếu công việc kinh doanh của tôi gặp trục trặc thì cô có chịu
trách nhiệm không?”
“Thưa ông, việc tắt di động là quy định của hãng hàng không. Tôi xin lỗi vì
sự bất tiện đã gây ra cho ông. Mong ông thông cảm và hợp tác.” Tiếp viên hàng không vẫn kiên nhẫn thuyết phục.
Người đàn ông bụng phệ phớt lờ và tiếp tục dùng điện thoại di động.
Thấy vậy Lâm Thiên lập tức tháo dây an toàn, mạnh mẽ xông lên rồi giật lấy
điện thoại của người đàn ông bụng phệ và ném vào trong cốc nước.
“Aaaa chết tiệt, điện thoại của tôi!” Người đàn ông bụng phệ hét lên.
Ngay sau đó người đàn ông bụng phệ nhìn Lâm Thiên với vẻ mặt tức giận, chỉ
tay vào Lâm Thiên mắng chửi: “Tên nhóc này, mày có biết anh vừa làm lỗ
vốn của tao hàng trăm triệu đồng không! Mày có thể bù đắp cho thiệt hại
này được không hả?”
“Vậy thì ông có biết nếu vì hành vi của mình khiến máy bay bị hoãn, làm chậm trễ thời gian và công việc của tất cả chúng tôi trên máy bay, thì tổn
thất bao nhiêu không?” Lâm Thiên nói lớn.
“Mày...” Người đàn ông bụng bự nhất thời không nói nên lời.
Lâm Thiên không thèm để ý đến ông ta liền xoay người ngồi xuống chỗ của mình.
Cô tiếp viên chân dài quay người bước về phía Lâm Thiên.
“Cảm ơn ngài đã giúp đỡ tôi.” Cô tiếp viên chân dài tươi cười cảm ơn Lâm Thiên và tỏ ra rất lịch sự.
Suy cho cùng thì Lâm Thiên cũng đã giúp cô ấy một tay.
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Lâm Thiên cũng đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Rất nhanh sau đó máy bay đã cất cánh.
Lâm Thiên phát hiện người đàn ông bụng phệ nhìn anh với hai mắt tràn đầy hung ác, rõ ràng trong lòng rất hận Lâm Thiên.
Sau khi cất cánh nữ tiếp viên chân dài còn chủ động rót một ly nước cam cho Lâm Thiên.
Sau vài giờ bay máy bay cuối cùng cũng chuẩn bị đến thủ đô Hà Nội.
Trước khi hạ cánh, Lâm Thiên đứng dậy đi vệ sinh.
Khi người đàn ông bụng phệ thấy Lâm Thiên rời khỏi chỗ ngồi, ông ta liền nở một nụ cười nham hiểm.
Ông ta lén lấy một loại thuốc rồi giả vờ đứng dậy đi vệ sinh, khi thấy anh
đứng ở hành lang ông ta nhanh chóng cho thuốc trong tay vào ly nước cam
của Lâm Thiên.
Khi viên thuốc gặp nước, nó sẽ tan ngay lập tức.
Người đàn ông bụng phệ nở nụ cười hài lòng.
“Tên nhóc này dám tọc mạch, lần này tao cho mày biết thế nào là kết cục của việc tọc mạch!” Người đàn ông bụng bự lẩm bẩm cười.
Đây là một loại thuốc nhuận tràng mạnh mẽ,và hậu quả của việc dùng nó có thể vượt sức tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT