“Cậu chủ Thẩm, chẳng lẽ anh không tin vào sức mạnh nắm đấm của tôi hay sao? Vậy anh hãy thử nhận lấy nắm đấm này xem.”
Lâm Thiên cười toe toét và đồng thời giơ nắm đấm lên.
“Sao nào? Anh định ra tay với tôi sao?” Hai mắt cậu chủ Thẩm híp lại.
“Anh cũng có thể hiểu như vậy, sao nào? Anh không dám ư?” Lâm Thiên cười đầy tự tin.
“Chết tiệt, đây là sự thật sao? Anh ấy định thách thức cậu chủ Thẩm sao?”
“Cậu chủ Thẩm dù sao cũng là một cao thủ đai đen Taekwondo. Anh ấy lại dám
chủ động thách đấu với cậu chủ Thẩm quả thật dũng cảm!”
......
Mọi người thở dài.
Mặc dù Lâm Thiên chỉ đánh vào máy bằng một cú đấm nhưng trên thực tế, hầu
hết những người giàu có thuộc thế hệ thứ hai có mặt đều cảm thấy rằng
máy có vấn đề.
“Cậu chủ Thẩm, hãy dạy dỗ tên nhóc này đi.”
“Đúng đó cậu chủ Thẩm hãy cho anh ấy biết thế nào là cao thủ đai đen Taekwondo!”
Mọi người đều la hét suy cho cùng thì việc xem náo nhiệt cũng không phải là vấn đề quá lớn.
“Được thôi, nếu anh đã muốn ra tay với tôi thì tôi sẽ chơi cùng với anh. Tôi
phải nói trước rằng võ thuật vô tình vì vậy đến lúc bị thương rồi thì
đừng trách tôi.” Cậu chủ Thẩm cười đầy chế nhạo.
Cậu chủ Thẩm tin chắc rằng máy kiểm tra sức mạnh vừa rồi đã gặp sự cố, anh
ấy nghĩ Lâm Thiên cũng chỉ là người bình thường còn anh ấy là cao thủ
đai đen môn Taekwondo làm sao anh ấy có thể sợ lời thách đấu của Lâm
Thiên được chứ?
Điều quan trọng nhất là cậu chủ Thẩm luôn coi Lâm Thiên như cái gai trong
mắt nên anh ấy từ lâu đã muốn đánh cho Lâm Thiên thật đau.
Bây giờ không phỉa là đang cho anh một lí do công bằng để làm điều này hay
sao. Ra tay đánh Lâm Thiên sao? Anh không thể bỏ qua cơ hội này được.
“Được.”
Những người giàu có thế hệ thứ hai nhìn thấy hai người đi xuống và chuẩn bị
ra tay liền cảm thấy cao hứng tột độ, cuối cùng cũng có náo nhiệt để
xem.
“Nhóc con hãy đấm đi, tôi muốn xem xem nắm đấm của anh có sức mạnh như thế
nào.” Cậu chủ Thẩm đầy tự tin nhìn chằm chằm Lâm Thiên.
“Anh sẽ mau biết thôi.” Lâm Thiên nhếch mép cười.
Vừa nói xong Lâm Thiên trực tiếp đấm anh ấy một cái rồi đi.
Cậu chủ Thẩm thấy vậy cũng trực tiếp đấm về phía của Lâm Thiên.
“Nhóc con, tôi sẽ cho anh biết tôi mạnh đến mức nào.” Cậu chủ Thẩm nở một nụ cười đầy hung dữ.
Cậu chủ Thẩm tin rằng Lâm Thiên chỉ là một tên nhóc bình thường còn anh lại là một cao thủ đai đen nên anh ấy tin rằng chỉ với một nắm đấm này liền có thể hạ gục được Lâm Thiên và dạy dỗ cho Lâm Thiên một bài học.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, khi mà hai nắm đấm của họ chạm vào nhau thì
nụ cười trên gương mặt của cậu chủ Thẩm dần trở nên cứng nhắc.
“Ầm!”
Sau khi hai nắm đấm va vào nhau thì toàn thân Thần Thiếu trực tiếp bay ra một đường parabol.
“Ầm ầm.”
Cậu chủ Thẩm ngã vào sau ghế sô pha sau đó thì nôn ra máu.
Lúc này toàn cảnh bữa tiệc đều rơi vào sự im lặng chết chóc.
Ai nấy đều nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt đầy kinh ngạc và kỳ quái. Mọi người ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được rằng sẽ có kết quả như vậy, ai nấy đều không nghĩ được rằng cậu chủ Thẩm chỉ vừa nhận lấy một cú đấm liền
đã nôn ra máu.
Nói như vậy thì lúc nãy Lâm Thiên chỉ cần dùng một nắm đấm để kiểm tra máy không lẽ cũng là thật hay sao?
Ngay đến cả Triệu Linh cũng không thể ngờ tới, cô không tin vào mắt của mình rằng Lâm Thiên lại có khả năng lợi hại như vậy.
Đương nhiên gương mặt khó coi nhất lúc này chính là cậu chủ Thẩm.
Bây giờ anh ấy chỉ cảm thấy cánh tay của mình mà khi nãy đập vào tay của
Lâm Thiên đã gần như bị phế rồi, toàn thân đều rất khó chịu.
Ngoài đau đớn về thể xác thì điều quan trọng nhất trong thâm tâm là anh ngàn
vạn không thể ngờ thực lực của Lâm Thiên lại lớn như vậy!
Khi Lâm Thiên dùng sức mạnh để thử máy anh cũng không dám cho rằng đó là do sự cố máy móc. Lâm Thiên nhìn chằm chằm cậu chủ Thẩm.
“Cậu chủ Thẩm, anh cũng đã từng nói rằng võ thuật vô tình, nếu bị thương rồi thì hãy coi như là do bản thân anh xui xẻo, nếu không phải hôm nay là
sinh nhật của Triệu Linh thì hôm nay tôi e rằng anh sẽ chỉ còn là cái
xác.”
Mặc dù giọng nói của Lâm Thiên có vẻ rất bình tĩnh nhưng nó thể hiện ra một ý nghĩ rất bá đạo.
Quả thực là Lâm Thiên đã nương tay nếu không với sức mạnh của Lâm Thiên thì anh có thể giết chết cậu chủ Thẩm nhưng Lâm Thiên không muốn chuyện này xảy ra trong sinh nhật của Triệu Linh.
Lúc này cậu chủ Thẩm với vẻ mặt đầy tức giận bò từ dưới đất lên.
Đối với Thẩm Thiệu mà nói anh đã bị thương trước mặt rất nhiều người. Đặc
biệt là ở trước mặt Triệu Linh thì đây nhất định là một chuyện vô cùng
xấu hổ.
Điều này khiến anh ấy làm sao còn mặt mũi mà tham gia vòng giao lưu được chứ? Làm sao có thể gặp Triệu Linh được nữa?
“Tên nhóc này...anh dám làm tôi bị thương sao, anh muốn tìm cái chết sao?
Anh biết tôi là ai không hả, chỉ với quyền lực của gia đình tôi thì anh
có thể chết ngay lập tức, tên nhóc này anh tiêu đời rồi.” Gương mặt cậu
chủ Thẩm đầy phẫn nộ.
“Đúng vậy, tên nhóc này lại đánh cậu chủ Thẩm bị thương, e là lớn chuyện rồi.”
“Tên nhóc này cho dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một võ phu, bây giờ trong
xã hội này sức mạnh thì giúp được gì có chứ? Phải có tiền có quyền thì
mới được.”
“Đúng đó, e là tên nhóc này tiêu đời rồi.”
......
Những người giàu có thế hệ thứ hai này đều đang nói chuyện thì thầm, họ nhìn Lâm Thiên với ánh mắt đáng thương.
“Ở một phần ba chỗ đất này thì anh có quyền gì chứ? Haha anh biết tôi là ai không?” Lâm Thiên vừa lắc đầu vừa cười.
“Tôi không cần biết anh là ai dù sao anh cũng chỉ là một tên nhóc nghèo khổ, anh cứ đợi đấy cho tôi.” Cậu chủ Thẩm vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện.
Lúc này Triệu Linh tiến lên phía trước.
“Cậu chủ Thẩm anh có thể dừng lại đi không? Hôm nay là sinh nhật của tôi.” Triệu Linh bước tới trước mặt nói.
“Triệu Linh à, em bây giờ là đang bảo vệ tên nhóc này hay sao? Anh ta thì có
tài năng gì mà em phải đối xử tốt với anh ta như vậy?” Cậu chủ Thẩm tràn đầy đố kỵ.
“Tôi không phải là đang bảo vệ anh ấy, tôi chỉ muốn nói anh ấy là Lâm Thiên
chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Triệu Linh lớn tiếng nói.
“Cái gì cơ?”
“Anh ta chính là Lâm Thiên sao?”
Nghe Triệu Linh nói vậy tất cả các cậu chủ và cô chủ ở đó đều thấy kinh ngạc, trong lòng ai nấy đều giống như dậy sóng.
Tất cả bọn họ đều rất rõ chủ tịch Lâm Thiên của tập đoàn Tỉnh Xuyên là ai,
đó chính là ông vua trong giới kinh doanh ba tỉnh miền Tây Nam hiện nay!
Lúc trước bọn họ cũng thảo luận về Lâm Thiên!
“Cái gì cơ?” Cậu chủ Thẩm run rẩy toàn thân sau khi nghe những gì Triệu Linh nói. Cả người anh ấy như bị điện giật kẹt cứng tại chỗ.
Cùng lúc đó điện thoại di động trong tay cậu chủ Thẩm cũng tuột khỏi tay anh. Nó rơi xuống đất với một tiếng “ầm.”
Tin tức này quả như một quả bom tấn, đánh thẳng vào lòng cậu chủ Thẩm một cách mãnh liệt.
Cậu chủ Thẩm có nằm mơ cũng không ngờ được rằng đó chính là chủ tịch Lâm Thiên của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Trầm mặc một lát cậu chủ Thẩm vội vàng hỏi:
“Em Triệu Linh à, em không đùa anh đấy chứ? Chuyện này không thể tùy tiện đem ra đùa được đâu.”
Giọng nói của Thẩm Thiệu trở nên gay gắt vì trong lòng đang rất hoảng sợ, hai tay phát run.
“Cậu chủ Thẩm à, anh nghĩ tôi có thể đem chuyện này ra để đùa hay sao?” Triệu Linh trả lời.
Nghe câu trả lời đầy dứt khoát của Triệu Linh, não của cậu chủ Thẩm như bị chấn động, cả người lảo đảo.
Trời ơi, người mà anh xem giống như cái gai trong mắt lại là Lâm Thiên, vua của Tây Nguyên sao?
Cứ nghĩ đến điều này trái tim anh lại như rơi vào mười tám tầng của địa ngục.
“Ông chủ Lâm, vừa nãy tôi không cố ý, cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi.”
Cậu chủ Thẩm kinh hãi liền trực tiếp cầu xin Lâm Thiên thương xót.
Khi biết được thân phận của Lâm Thiên phòng tuyến của anh ấy đã bị đánh bại ngay lập tức.
Anh không còn chút tự tin nào mà dám thách thức Lâm Thiên bằng tính khí của mình, chỉ có thể cầu xin lòng thương xót và cầu mong Lâm Thiên có thể
buông tha cho anh.
Anh ấy biết chỉ cần Lâm Thiên muốn đối phó với anh thì cả anh ấy và nhà họ Thần có thể bị hủy hoại chỉ bằng một câu nói!
“Vì hôm nay là sinh nhật của Triệu Linh nên tôi cũng không muốn tính toán với anh làm gì.”
Lâm Thiên nói xong liền xoay người ngồi xuống ghế sô pha.
Một vài cậu chủ và cô chủ trong bữa tiệc vẫn còn chưa tin vào mắt mình nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên. Đúng là nực cười mà, thân phận của bọn họ so
với vua của miền Tây Nam đúng là cách xa mười vạn tám nghìn dặm.
Sau đó bữa tiệc sinh nhật tiếp tục.
Có điều những cậu chủ và cô chủ này đã kiềm chế hơn trước rất nhiều.
Bọn họ cũng không dám tới chúc rượu Lâm Thiên bởi địa vị thân phận cách nhau quá nhiều.
Trong trường hợp này Triệu Linh đã chủ động kích hoạt khí thế để nó từ từ bùng lên.
Còn về phần cậu chủ Thẩm đó, anh ta ngồi trong góc từ khi gây chuyện với
Lâm Thiên sau đó liền kiếm cớ vội vàng bỏ đi giữa chừng.
Sau đó anh ấy cũng sợ không dám can thiệp vào chủ ý của Triệu Linh.
......
Sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật.
Trong nhà của Triệu Linh.
Vào lúc này tất cả khách mời đều đã rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Thiên và Triệu Linh.
Vốn dĩ trước khi kết thúc bữa tiệc Lâm Thiên cũng đang chuẩn bị rời đi
nhưng Triệu Linh say rượu đã yêu cầu Lâm Thiên ở lại đi cùng cô.
Hôm nay Triệu Linh uống rất nhiều rượu, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dạng say rượu của cô lại có một mùi vị rất khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT