“Tô Bảo Nhi, cô ta có đức hạnh, tài cán gì mà lại có fan cứng to lớn như
vậy, lại còn sẵn sàng giúp cô ta! Vũ Ngọc Hiền tôi, có điểm nào thua kém Tô Bảo Nhi sao!”
Trong lòng Vũ Ngọc Hiền vừa ngưỡng mộ, vừa đố lại, lại vừa căm hận, tại sao
cô ta không có lấy một fan cứng to lớn nào có thể sẵn sàng giúp đỡ cô
ta?
……
Ở một nơi khác.
Tòa nhà Tỉnh Xuyên, Kim Đô.
Sau khi Lâm Thiên kết thúc cuộc gọi.
“Đúng rồi, Lưu Thân, anh báo Tổng Giám đốc của Caqi Live liên hệ, ký hợp đồng với Tô Bảo Nhi để làm thủ lĩnh đạo tạo đắc lực cho Caqi Live.” Lâm
Thiên dặn dò.
“Vâng, thưa chủ tịch.” Lưu Thân gật đầu.
“Đúng rồi, dặn họ đừng để Tô Bảo Nhi biết chuyện, hậu trường Livestream Caqi Live là Tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Lâm Thiên dặn dò.
“Rõ.” Lưu Thân mỉm cười gật đầu.
Sau khi Lưu Thân rời đi.
Điện thoại Lâm Thiên đổ chuông.
Lâm Thiên liếc nhìn, là điện thoại của Triệu Linh.
“Alo, Triệu Linh.” Lâm Thiên nhấc máy.
“Lâm Thiên, tối nay sinh nhật tôi, tôi muốn mời anh đến tham gia, không biết……Anh có rảnh không?” Triệu Linh nói nhỏ nhẹ.
“Sinh nhật cô? Tổ chức ở đâu?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.
“Tại biệt thự nhà tôi.” Triệu Linh trả lời.
“Ok, yên tâm, tôi nhất định sẽ đến.” Lâm Thiên đáp.
Lâm Thiên coi Triệu Linh là bạn, ngày đầu mới bước chân đến Kim Đô, mới gia nhập Tổng công ty Tỉnh Xuyên, khi cạnh tranh vị trí thừa kế với Lê Hải
Phòng, Triệu Linh cũng đã vài lần giúp đỡ Lâm Thiên.
Công ơn này Lâm Thiên luôn ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là thời gian gần đây công việc khá bận rộn, Triệu Linh cũng không
thường xuyên liên lạc với Lâm Thiên. Nhắc mới nhớ, cũng lâu lắm rồi cả
hai không gặp mặt nhau.
Sinh nhật cô ấy, đương nhiên, Lâm Thiên phải tham dự!
“Hôm nay là sinh nhật Lâm Thiên, nên mua chút quà chúc mừng cô ấy.” Lâm Thiên đứng lên.
Lâm Thiên chắc chắn không thể tay không đến dự sinh nhật Triệu Linh được.
Sau khi vào thang máy.
Đến tầng thứ mười hai, thang máy dừng lại, bốn cô gái trẻ bước vào.
“Woaaa, chủ tịch Lâm!”
“Chào chủ tịch Lâm!”
Bốn cô gái trẻ vừa vào thang máy liền vội vàng chào hỏi Lâm Thiên, hơn nữa
họ có vẻ rất vui mừng, vì dù sao cũng rất ít khi được gặp chủ tịch Lâm
Thiên.
Bốn cô gái trẻ đều mặc đồ công sở, nói chuyện tràn đầy nhiệt huyết sức trẻ.
“Các cô đều ở bộ phận kinh doanh?” Lâm Thiên lùi lại phía sau nhường chỗ cho họ, hỏi.
“Vâng, thưa chủ tịch.” Bốn cô gái mỉm cười gật đầu.
“Các cô có hài lòng với công việc và phúc lợi của công ty không? Có thắc mắc gì cứ nói tôi nghe.” Lâm Thiên nở một nụ cười lịch thiệp.
“Công việc và phúc lợi công ty đều rất tốt, chúng tôi mới vào công ty được
nửa năm, nhưng tính cả trợ cấp, cũng được hơn ba mươi lăm triệu đồng một tháng.”
“Đúng vây, phúc lợi của công ty Tỉnh Xuyên phải nói là đứng đầu ở Kim Đô, chúng tôi rất hài lòng.” Bốn cô gái gật đầu lia lịa.
Quả thật, Lâm Thiên đã dặn dò đám người Lý Tông Đế thiết lập chế độ đãi ngộ và phúc lợi của công ty sao cho tốt nhất so với cả Kim Đô!
Chế độ đãi ngộ và phúc lợi tốt, nhân viên tự khắc sẽ có động lực làm việc.
“Vậy thì tốt.” Lâm Thiên khẽ cười.
“Woa, chủ tịch Lâm vừa soái ca, vừa lịch lãm thật!”
Mấy cô nàng đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Gặp phải tình huống như thế này, Lâm Thiên chỉ biết cười ngượng ngùng.
Đã có thời, Lâm Thiên đi đến đâu cũng bị người ta coi thường, còn bây giờ, Lâm Thiên đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm mọi ánh nhìn, phải nói
rằng, cảm giác này vẫn tốt hơn gấp trăm lần.
Thang máy tiếp tục đi xuống, đến tầng thứ tám, thang máy dừng lại, một thanh niên tóc uốn xoăn bước vào.
Điều khiến Lâm Thiên cảm thấy kỳ lạ là anh thanh niên này không chào hỏi Lâm Thiên, dường như cậu ta không biết Lâm Thiên là ai.
Dù sao, tất cả nhân viên công ty nếu gặp Lâm Thiên đều sẽ chào hỏi.
Lâm Thiên cũng không để ý nhiều, chào hỏi hay không cũng không quan trọng, Lâm Thiên không quan tâm lắm.
Nhưng hành động tiếp theo của anh thanh niên này nằm ngoài dự đoán của Lâm Thiên.
“Người đẹp, các cô ở bộ phận kinh doanh sao? Add facebook làm quen được không?”
Anh thanh niên vừa nói vừa đặt tay lên người một cô gái dáng người cao ráo.
Cô gái này là người xinh nhất, dáng chuẩn nhất trong bốn cô gái ở bộ phận kinh doanh.
Cô gái vội vàng lùi về phía sau: “Này anh, thật xin lỗi... xin hãy tự trọng.”
“Biết tôi là ai không? Chủ quản mới của bộ phận công trình, Vương Minh Tuấn,
cô kết bạn với tôi, nhất định không bị chịu thiệt đâu.” Anh thanh niên
vừa nói, vừa đặt tay lên eo cô gái.
“Á......”
Cô gái hét lên đầy sợ hãi, đồng thời dùng tay đẩy Vương Minh Tuấn ra.
“Bịch!”
Chủ quản Vương Minh Tuấn đập người vào thành thang máy, đầu đập cái “boong.”
Vương Minh Tuấn, tay ôm đầu, vẻ mặt tức giận, rõ ràng đầu cậu ta bị đập rất mạnh.
“Cô dám đẩy tôi? Cô đúng là không muốn làm việc ở Tỉnh Xuyên nữa sao? Cô có biết ba tôi là Giám đốc bộ phận nhân sự không?” Vương Minh Tuấn trừng
mắt, vẻ mặt gian ác.
Cô gái sửng sốt khi nghe xong thông tin này.
“Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý.” Cô gái vội vàng xin lỗi.
“Cô không cần phải xin lỗi!” Một giọng nói vang lên.
Ngay sau đó, Lâm Thiên bước đến trước mặt cô gái.
Rõ ràng những lời này là của Lâm Thiên.
“Cô đứng sau lưng tôi là được, những chuyện khác để tôi giải quyết.” Lâm Thiên nghiêm túc nói với cô gái.
Sau đó, Lâm Thiên nhìn Vương Minh Tuấn.
“Cậu ỷ mình là chủ quản, bát nạt cấp dưới, thậm chí còn muốn giở trò xằng
bậy, cậu có biết hành động vừa rồi của cậu đê tiện như thế nào không?”
Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Tất cả những hành vi của cậu ta đều khiến Lâm Thiên vô cùng tức giận.
Nếu như gặp phải trường hợp như vậy ở bên ngoài thì có lẽ Lâm Thiên đã cho qua, nhưng đây là Tập đoàn Tỉnh Xuyên!
Bộ phận quản lý của Tập đoàn Tỉnh Xuyên lại tồn tại những thể loại người
như thế này? Đây là điều Lâm Thiên không bao giờ ngờ tới.
“Anh là ai? Nhìn anh ăn mặc như này, cùng lắm là nhân viên vệ sinh lau dọn
các thứ, lại dám xen vào chuyện của tôi?” Vương Minh Tuấn cau mày nhìn
Lâm Thiên.
Ngay sau khi anh thanh niên thốt ra những lời này, bốn cô gái phía sau Lâm Thiên không nhịn được che miệng cười.
Bởi vì họ đều biết Lâm Thiên là chủ tịch Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Tuy nhiên, anh thanh niên Vương Minh Tuấn này mới vào, hiển nhiên không biết Lâm Thiên.
Cả bốn cô gái đều đang nghĩ, Vương Minh Tuấn dám thách thức chủ tịch Lâm, không biết hậu quả sẽ như thế nào đây?
“Chuyện này, chắc chắn tôi phải xen vào rồi!” Hai mắt Lâm Thiên nhắm hờ.
Vương Minh Tuấn nghe xong, liền túm lấy cổ áo Lâm Thiên, nói một cách hằn học.
“Anh bạn trẻ, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, nhìn lại mình trước đi, anh có tư cách gì xem vào?”
“Ố? Vậy cậu nói xem ai mới đủ tư cách xen vào?” Lâm Thiên cười tinh quái.
“Nếu anh là Tổng Giám đốc hay chủ tịch Tập đoàn thì còn được, nhưng nhìn anh chỉ giống một nhân viên quèn, địa vị thấp kém. Chỉ cần tôi nói một câu, cũng có thể đuổi cổ anh ra khỏi Tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Vương Minh Tuấn
chế nhạo.
Hôm nay ra ngoài, Lâm Thiên ăn mặc rất giản dị, không mặc vest.
Tuy nhiên, Vương Minh Tuấn chỉ dựa vào quần áo Lâm Thiên đang mặc đã tự mặc định Lâm Thiên là nhân viên cấp dưới.
“Chỉ một câu là có thể đuổi cổ tôi khỏi Tập đoàn Tỉnh Xuyên? Được thôi, tôi
cũng muốn xem cậu làm như nào.” Lâm Thiên vẫn giễu cợt.
Hiện tại, Lâm Thiên đang là chủ sở hữu của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
“Anh bạn trẻ, anh không sợ thật sao? Được thôi, anh tên gì, làm bộ phận nào, tôi nhất định bảo ba tôi sa thải anh!” Vương Minh Tuấn lớn tiếng nói.
“Tôi tên Lâm Thiên.” Lâm Thiên nói.
“Lâm...... Lâm Thiên?”
Vương Minh Tuấn sửng sốt, đây không phải tên chủ tịch của Tập đoàn Tỉnh Xuyên sao?
Vương Minh Tuấn làm việc ở Tỉnh Xuyên chưa lâu, cũng chưa gặp qua chủ tịch Lâm Thiên.
Nhưng cái tên Lâm Thiên, thì cậu ta đã từng nghe qua.
“Anh bạn trẻ, anh thật to gan, dám ở đây mạo danh chủ tịch, chủ tịch lại ăn mặc xuề xòa như anh sao?” Vương Minh Tuấn nói lớn.
“Chủ quản Vương, anh ấy là chủ tịch Lâm của Tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta.”
“Đúng vậy, anh ấy là chủ tịch Lâm!”
Bốn cô gái lần lượt lên tiếng.
“Xì, tôi thấy các cô đang hùa cùng anh ta hù dọa tôi, xem tôi là tên ngốc à? Cho rằng tôi dễ bị lừa vậy sao?” Vương Minh Tuấn lại lớn tiếng.
Sau đó, Vương Minh Tuấn lại nhìn Lâm Thiên.
“Anh bạn trẻ, tôi thấy anh vì sợ, nên mới không dám nói thật thân phận của
mình, dùng tên chủ tịch để hù dọa tôi đúng không? Đúng là đồ bỏ đi, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng đến tên mình cũng không dám khai
thật!” Vương Minh Tuấn chế nhạo.
“Ting!”
Chuông thang máy vang lên, thang máy đã xuống đến tầng một.
Lúc này, Tổng Giám đốc Lý Tông Đế đang đứng trước thang máy, chuẩn bị vào thang máy đi lên.
“Chủ tịch Lâm? Cháu đến công ty lâu chưa?” Lý Tông Đế vội vàng chào hỏi khi nhìn thấy Lâm Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT