"Thắng làm vua, thua làm giặc. Lâm Thiên cậu có thể chỉ dựa vào cảnh giới hư
đan cảnh mà phát ra sức chiến đấu khủng bố như vậy, còn có thể để khiến
Tôn Lương giúp đỡ, tôi quả thật không thể không nhận thua." Gia chủ Họ
Trần cắn răng nói.
Ông cũng phải thừa nhận là ông quả thật đã thua rồi. Ông tạo ra tất cả
những thứ này, vốn là để giết thiết Lâm Thiên. Gia chủ Họ Trần tưởng
rằng chuyện này dễ như trở bàn tay, không ngờ lại tới nông nỗi này. Tới
bây giờ ông không những không thể giết chết Lâm Thiên mà còn mua dây
buộc mình, tự mình hại mình. Đương nhiên, nguyên nhân của tất cả sự việc là do Lâm Văn mạnh hơn sơn ông tưởng tượng rất nhiều.
Gia chủ họ Trần cắn răng tiếp tục nói: "Lâm Thiên, tôi đồng ý với yêu cầu
trước đây của cậu, sẽ thả người phụ nữ của cậu ra, trả lại cho cậu. Cậu
và Tôn Lương cứ vậy rời đi, sao nào?"
"Ồ, đã đến mức này rồi ông muốn nói gì cũng được à? Chỉ sợ là đã muộn rồi,
ông mơ cũng đẹp quá nhỉ? Bây giờ ông không có tư cách gì để nói với
tôi." Lâm Thiên cười lạnh
"Nói vậy cậu muốn như nào?" Ánh mắt gia chủ Họ Trần nhìn chằm chằm Lâm Thiên. Ánh mắt Lâm Thiên ngừng một lúc
"Đơn giản thôi, để tôi giết ông, sau đó giết cả dòng họ họ Trần của ông!"
Gia chủ Họ Trần nghe được dòng những lời này đồng tử lập tức thu bé lại
"Nhóc con, dã tâm của cậu cũng quá lớn rồi, lòng người không đủ để rắn nuốt
voi. Dòng họ họ Trần tôi truyền thừa nhiều năm như vậy, cậu cho rằng chỉ bằng hai người các cậu là có thể tiêu diệt dòng họ họ Trần của tôi? Nếu thật sự muốn đánh đến cá chết lưới rách, ai cũng không có lợi."
Gia chủ họ Trần lạnh giọng.
Lâm Thiên ngưng mắt một lúc: "Phải chứ? Tôi muốn xem thử xem ông còn con át chủ bài nào không, đừng nói liên thiên nữa, để tôi làm thịt ông trước
đã!"
Ngay sau đó Lâm Thiên trực tiếp cầm kiếm phóng về phía gia chủ họ Trần. Gia
chủ họ Trần vừa trúng một kiếm khiến cho cho thực lực của ông giảm sút
rất mạnh. Với tình huống này, Lâm Thiên tự tin một mình cậu là có thể
đấu được với ông. Gia chủ một dung thấy Lâm Thiên vọt tới, chỉ có thể
chịu đựng vết thương, vung kiếm ngăn cản.
"Chang chang chang!" Sau khi giao thủ vài chiêu, gia chủ họ Trần lùi về phía
sau không ngừng, mỗi bước lại phá vỡ từng phiến đá dưới chân. Sau khi ổn định lại cơ thể, gia chủ họ Trần phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt
càng tái nhợt hơn.
Hiển nhiên bây giờ xa chủ họ Trần đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ thôi.
"Gia chủ họ Trần, nếu ông còn con át chủ bài gì thì cứ việc lấy ra, nếu
không có thì hôm nay ông phải chết rồi!" Lâm Thiên dùng kiếm chỉ vào gia chủ họ Trần.
"Nếu đã đến bước này, vì sự tồn vong của dòng họ Họ Trần, không thể không làm vậy." Gia chủ Họ Trần lộ ra sắc mặt dữ tợn.
Ngay sau đấy gia chủ họ Trần lấy ra một khối ngọc bội, trực tiếp bóp nát ra.
Sau núi của dòng họ họ Trần có một cái hang, một cụ già mái tóc bạc phơ
ngồi bất động trong hang đá, mọi người mà nhìn thấy chắc sẽ nghĩ ông là
là một tác phẩm điêu khắc.
Lúc này cái ông cụ đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc
bén. Ngay sau đấy lão già dậm chân bay thẳng lên không trung, ra khỏi
hang
Ở cửa của dòng họ Họ Trần.
Trên núi các thành viên của dòng họ
Họ Trần nhìn thấy gia chủ đã thua, ai nấy cũng hoảng sợ, trong không khí sợ hãi có một người khi tách đám người đi đến giữa sân.
"Nhóc
con, tất cả là do cậu tự rước lấy, vốn dĩ đã cho cậu cơ hội sống, nhưng
bây giờ chính cậu lại từ bỏ cơ hội đấy. Vậy nên cậu chuẩn bị chịu chết
đi!" Gia chủ Họ Trần dữ tợn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT