ở trung tâm thành phố, trong trang viên nhà họ Lê. Bên trong tòa nhà màu trắng đồ sộ ở trung tâm trang viên.

Thư ký của Lê Chí Thành vội vàng từ ngoài bước vào, vừa đi vừa phấn khích nói: "Chủ tịch Lê, chi nhánh Bảo Thạnh có tin về!" "Ồ? Sớm như vậy đã có kết quả? Kết quả như thế nào?" Lê Chí Thành nghe nói đến cháu trai của mình, liền vội ngưng trọng thần sắc. "Chi nhánh Bảo Thạnh bán nhà ở Hoa Mai với giá giảm 30 %. Những người đang đòi trả nhà sau khi nghe thấy mức giảm giá 30 %, hầu hết đều dừng lại ngay việc đó. Cứ như thế này thì tình hình sẽ nhanh chóng bình thường trở lại ngay. Thư ký cười nói. "Giảm giá 30 % à? Cách này rất giống với ý tưởng của tôi. Nếu là tôi, tôi sẽ bán cũng bằng với giá giảm như thế này. Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất." Lê Chí Thành gật đầu hài lòng.

Lê Chí Thành đã lặn lộn trên thương trường nhiều năm. Ông không quan tâm quá nhiều đến lãi và lỗ trước mắt, lúc này kiếm được ít hơn thì cũng chưa phải là vấn đề và có thể kiếm lại sau này.

Đây chính là cách kinh doanh của ông. Làm sao lần nào cũng có thể dễ dàng thu về lợi nhuận lớn? Kinh doanh là phải có thắng có thua. Khi gặp phải rắc rối như thế này, không thể khăng khăng nhắm tới lợi nhuận. Nếu làm như vậy tổn thất sẽ quá lớn, còn lớn hơn nhiều so với lợi nhuận thu về.

Ngay sau đó, Lê Chí Thành vội hỏi: "Ai đã đề xuất phương pháp giảm giá này?" "Là do cậu chủ đề xuất. Nghe nói khi cậu chủ lần đầu tiên đưa lên, những quản lý khác có chút nghi ngờ, nhưng cậu chủ bác bỏ hết lý lẽ của họ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định." Thư ký cười nói. "Ha ha, không tệ! Không tồi!" Lê Chí Thành nghe xong liền bật cười ha hả. "Tôi vẫn lo lắng đứa nhỏ này không thể xử lý tốt khủng hoảng lần này. Dù sao nó cũng không có kinh nghiệm, tuổi còn trẻ. Tôi sợ nó thiếu quyết đoán, không dám đưa ra quyết định. Không ngờ đứa nhỏ của tôi lại có quyết định lớn như vậy!" Vẻ mặt Lê Chí Thành tự hào và nhẹ nhõm.

Lê Chí Thành ý thức rất rõ sự khó khăn khi giải quyết vấn đề này. Những người làm ăn bình thường gặp phải rắc rối này sẽ rất đau đầu, Lê Chí Thành nghĩ Lâm Thiên khó có thể xử lý tốt được.

Nhưng cách xử lý của Lâm Thiên đã mang đến cho ông một bất ngờ lớn. "Đúng vậy, đưa ra quyết định giảm giá 30 % tuyệt đối cần có dũng khí rất lớn. Không ngờ cậu chủ lại có dũng khí quyết định như vậy" Viên thư ký cảm thán “Chậc chậc, đứa nhỏ này, càng ngày càng gây bất ngờ lớn cho tôi.” Nụ cười trên mặt Lê Chí Thành càng ngày càng đậm.

Chính ông cũng chưa từng nghĩ tới Lâm Thiên có thể giải quyết hoàn hảo rắc rối lớn như vậy. “Nhân tiện, thưa ông, lần này chính là Tập đoàn Hùng Dũng đã tính mưu lập kế với Tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta, chúng ta có nên cho bọn chúng một bài học không?” Thư ký hỏi. "Hãy để cháu tôi làm. Đây vẫn là bài thực hành cho nó. Khi cần thiết, tôi sẽ bí mật giúp nó." Lê Chí Thành nói.

Thành phố Bảo Thạnh, Đại học Bảo Thạnh. Buổi trưa, trong phòng ký túc xá nam. "Lâm Thiên! Cậu có biết tên khốn Trịnh Khả kia bây giờ thế nào rồi không?"

Ngay khi Lâm Thiên bước vào ký túc xá, Hoàng Luân đã hào hứng chào đón cậu bằng câu hỏi hứng khởi này. “Thế nào rồi?” Lâm Thiên thản nhiên hỏi. "Hôm qua toàn trường đã biết chuyện ăn phân và phát trực tiếp của hắn. Trường đã yêu cầu quản trị viên xóa bài đăng, nhưng đến lúc đó có xóa cũng vô ích. Trịnh Khả còn mặt mũi ở lại trường đâu? Làm gì còn. Hắn đã nghỉ học." Hoàng Luân hào hứng nói. "Hắn nghỉ học sao? Thật xứng đáng." Lâm Thiên cười lạnh.

Tên khốn nạn như Trịnh Khả chỉ bị mang tiếng xấu, đối với hắn đã là quá hời rồi. “Để kỷ niệm vụ tai tiếng này của Trịnh Khả, buổi tối mình sẽ chiêu đãi” Lâm Thiên vỗ ngực nói.

Lâm Thiên vẫn đang trong tâm trạng tốt, không chỉ vì Trịnh Khả, mà còn vì vấn đề bất động sản Hoa Mai. "Lâm Thiên, cậu thật rộng rãi! He he! Còn mời tôi ăn một bữa to nữa." Luân mập nghe được Lâm Thiên đãi, lập tức vui vẻ vỗ tay. Hoàng Luân biết thân phận cháu trai Lê Chí Thành của

Lâm Thiên, đương nhiên hiểu rõ Lâm Thiên, cậu mà chiêu đãi chắc chắn phải rất to. “Mà này, Lâm Thiên, sao cậu không gọi mời Như Tuyết luôn.” Hoàng Luân nhếch mép nháy mắt với Lâm Thiên.



Mục đích của Luân mập đương nhiên là muốn ghép cặp cho Lâm Thiên và Như Tuyết. “Được.” Lâm Thiên cười.

Thành thật mà nói, Lâm Thiên khá mong đợi được ăn tối với Như Tuyết.

Vì vậy cậu lấy điện thoại ra gọi cho Như Tuyết. "Lâm Thiên, tôi có tin tốt muốn cùng cậu chia sẻ!" Cuộc gọi được kết nối, Lâm Thiên chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy nói vui vẻ của Như Tuyết qua điện thoại. *ồ? Tin tức tốt gì?" Lâm Thiên vội vàng hỏi. "Vừa rồi, một người quản lý của Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã đến gặp tôi. Anh ấy nói rằng công ty của họ đang thực hiện các hoạt động từ thiện và gia đình tôi là đối tượng giúp đỡ được chọn!" Như Tuyết ở đầu dây bên kia có vẻ rất hào hứng. "Thật sao? Đó là một điều tốt." Lâm Thiên cười.

Cái gọi là hoạt động từ thiện này là do Lâm Thiên sắp xếp.

Chỉ là Lâm Thiên không ngờ tới Lưu Thân làm việc thật nhanh chóng và hiệu quả như vậy. Lúc sáng mới ra lệnh cho ông ta, hiện tại sự việc đã triển khai. "Lâm Thiên, hiện tại tôi đang ở bệnh viện. Họ đã bắt đầu thu xếp để mẹ tôi đi chữa bệnh. Chi phí đều do Tập đoàn Tỉnh Xuyên chi trả. Mẹ tôi cuối cùng cũng có thể có cơ hội bình phục! Ngoài ra, Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã tặng tôi thêm hai trăm triệu đồng, nói là tài trợ cho việc tiếp tục học đại học của tôi.” Giọng nói phấn khích của Như Tuyết vẫn còn trên điện thoại.

Lâm Thiên có thể tưởng tượng Như Tuyết bây giờ chắc đang nhảy lên vì sung sướng rồi.

Nhìn thấy Như Tuyết vui vẻ như vậy, trong lòng Lâm

Thiên cũng rất ấm áp.

Cậu không còn là một cậu bé nghèo vô dụng nữa, giờ cậu có khả năng giúp đỡ những người mà cậu muốn giúp đỡ! “Vậy cậu cậu đã nhận hai trăm triệu chưa?” Lâm

Thiên hiểu tính cách của Như Tuyết, với tính cách của cô, rất có thể cô sẽ không chịu nhận tiền. "Tôi đã không muốn lấy vì họ đã giúp tôi chữa bệnh cho mẹ. Nhưng họ nói đây cũng chính là điều kiện kèm theo. Nếu không nhận, họ sẽ không giúp mẹ tôi. Tôi phải chấp nhận." Như Tuyết nói.

Vậy là Như Tuyết đã nhận tiền, Lâm Thiên hoàn toàn an tâm.

Không nói đến việc hai trăm triệu đồng là món tiền nhỏ đối với Lâm Thiên, nhưng đối với Như Tuyết, đó chắc chắn là một số tiền khổng lồ. "Lâm Thiên, ngày hôm qua Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã giúp tôi thực hiện nhiệm vụ kêu gọi tài trợ, mà hôm nay họ lại giúp gia đình chúng tôi và đưa mẹ tôi điều trị. Tập đoàn Tỉnh Xuyên là ân nhân của tôi. Khi tôi tốt nghiệp, tôi phải tham gia Tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc, trả nợ cho tập đoàn Tỉnh Xuyên!” Giọng nói nghiêm túc của Như Tuyết phát ra trên điện thoại.

Có thể tưởng tượng Như Tuyết biết ơn Tập đoàn Tỉnh Xuyên như thế nào.



Tuy nhiên, lúc này Như Tuyết thậm chí còn không biết người giúp cô thực ra là Lâm Thiên. Nếu biết chuyện này, không biết cô sẽ phản ứng thế nào. “Được rồi, cậu thật là một người trọng tình trọng nghĩa. Tôi hiểu rồi.” Lâm Thiên cười đáp. “Mà này, Lâm Thiên, cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?” Như Tuyết hỏi. "Tôi muốn hỏi cậu có đang ở trường hay không thì hãy đi ăn trưa với tôi và Hoàng Luân, nhưng cậu lại đang ở trong bệnh viện hiện. Vậy để dịp sau đi vậy." Lâm Thiên nói. Như Tuyết đang ở bệnh viện, hẳn là không tới được, vì vậy Lâm Thiên cùng Hoàng Luân đi ra khỏi trường học.

Sau khi rời khỏi trường. "Lâm Thiên. Chúng ta đi ăn ở đâu?" Hoàng Luân hỏi. “Đến nhà hàng Sen Vàng!” Lâm Thiên thốt ra năm chữ "Gì? Đến nhà hàng Sen Vàng? Lâm Thiên, cậu quên vụ lần trước của chúng ta ở nhà hàng Sen Vàng rồi à? Cứ nghĩ đến gã quản lý của cái nhà hàng đó là tôi lại tức không chịu nổi. Tại sao hôm nay chúng ta vẫn đến đó?" Luân mập trưng ra một vẻ mặt khó hiểu.

Lần trước khi Lâm Thiên và Hoàng Luân đến ăn ở nhà hàng Sen Vàng, ví của Lâm Thiên đã bị đánh cắp, nhưng người quản lý của nhà hàng Sen Vàng khăng khăng rằng Lâm Thiên là kẻ nói dối, nói rằng Lâm Thiên và cậu ta cổ tình đến ăn chùa, định gọi cảnh sát bắt hai người đi.

Lúc đó chính là Vương Mãn Linh giúp Lâm Thiên thanh toán hóa đơn thì Lâm Thiên hai người bọn họ mới có thể rời khỏi đó được. "Chính bởi vì chuyện xảy ra lần trước ở đó nên chúng ta lại càng phải đến đó hôm nay. Ít nhất phải cho viên quản lý hiểu rằng chúng ta không phải là kiểu người nghèo không có đủ tiền để ăn ở đó, phải không?" Lâm Thiên nói.

Chuyện xảy ra lần trước cũng khiến Lâm Thiên cảm thấy tức giận. Cháu trai của Lê Chí Thành lại bị cười nhạo khi đi ăn?

Chỉ là Lâm Thiên nóng lòng muốn đuổi theo Vương

Mãn Linh nên chưa giải quyết ổn thỏa với người quản lý đó! "Lâm Thiên, cậu nói thế tớ mới hỏi mục đích của chuyến đi lần này. Lần này chúng ta đi để cho họ thấy rằng không được khinh thường những người như chúng ta phải không?" Hoàng Luân mập cười toe toét.

Lâm Thiên cười gật đầu: "Ừ, đi thôi"

Trên đường đến nhà hàng Sen Vàng, Lâm Thiên gọi cho Lưu Thân và yêu cầu ông ta liên hệ với chủ của nhà hàng Sen Vàng, cậu muốn mua lại nhà hàng Sen Vàng.

Nếu chủ nhà hàng Sen Vàng không bán thì hãy tăng giá! Lâm Thiên biết nhà hàng này có thể kiếm tiền không tôi!

Nhà hàng Sen Vàng chính là nhà hàng cao cấp nhất gần Đại học Bảo Thạnh. Lâm Thiên và Luân mập bước vào bên trong. "Xin chào quý khách!"

Khi hai người vừa bước vào sảnh, một người phục vụ trẻ đã chào đón bọn họ một cách niềm nở. “Quý khách, xin mời. Người phục vụ ra chào đón sau đó dẫn Lâm Thiên hai người đi vào bàn. "Dừng lại."

Ngay khi Lâm Thiên và Hoàng Luân đi được hai bước, một giọng nói lớn vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play