Nghe vậy, ánh mắt của Lâm Thiên ngưng tụ lại, lộ ra vẻ thất vọng. Có vẻ như
thuốc này trong việc khôi phục trí nhớ thì thất bại rồi.
Nhưng giây tiếp theo.
"Lâm Thiên, là tôi nói đùa với cậu thôi, trí nhớ của tôi đã khôi phục lại
rồi!" Thạch Hàn lao lên đầy phấn khích và ôm chặt lấy Lâm Thiên.
"Haha, tên nhóc này!"
Sau khi Lâm Thiên nghe xong, anh liền bật cười và dùng tay đấm vào vai Thạch Hàn một cái.
Khi Lâm Thiên nói, mặt anh tràn đầy phấn khích.
"Lâm Thiên, hôm đó chúng ta xa cách ở trong rừng. Tôi cứ nghĩ đó là một lời
từ biệt vĩnh viễn! Lại có thể được gặp lại cậu, tôi rất vui!" Thạch Hàn
cũng rất hào hứng nói.
"Thạch Hàn, tên khốn này! Cậu đã hứa với tôi là phải chạy trốn được, chúng ta
sẽ gặp nhau ở thủ đô, rồi sau đó thì sao? cậu... xém chút nữa đã chết
rồi!"
Mặc dù Lâm Thiên đã cố gắng chịu đựng nhưng giọng nói của anh như nghẹn lại khi nói ra điều này.
“Lâm Thiên, tôi đã hoàn thành lời hứa rồi. Không phải là bây giờ chúng ta
gặp lại nhau rồi hay sao!” Thạch Hàn mỉm cười vỗ vai Lâm Thiên nói.
Thạch Hàn vẫn nhớ lúc đó anh đã bị Trần Thất Thuyết và Phạm Nhật Long đánh
đến mức chỉ còn hơi thở cuối cùng, anh tưởng rằng mình nhất định sẽ
chết. Kết quả là Phạm Nhật Long đã không đợi anh chết thì đã bỏ đi rồi.
Ở hơi thở cuối cùng, trong lòng Thạch Hàn lúc đó có một niềm tin vững
chắc, đó là anh đã hứa với Lâm Thiên rằng sẽ gặp Lâm Thiên ở thủ đô, vì
vậy anh cố gắng hết sức để chạy trốn.
Mặc dù xương chân bị gãy hết, nhưng anh vẫn chịu đựng cơn đau xuyên thấu để trốn thoát, nhưng sau một khoảng cách nhất định. Cuối cùng anh không
thể trụ được nữa và ngất đi.
“Đúng rồi Lâm Thiên, chuyện này vẫn nằm trong phạm vi của thủ đô. Anh nên
phát triển việc ở thủ đô bây giờ cơ mà. Tại sao bây giờ cậu lại đến đây? Nếu Phạm Nhật Long phát hiện cậu ở đây, vậy thì sẽ nguy to. Lâm Thiên,
cậu mau rời khỏi đây đi!" Thạch Hàn gấp gáp nói.
Lâm Thiên cười gằn: "Thạch Hàn, nhà họ Phạm đã bị mình tiêu diệt rồi!"
"Cái gì ?! Phạm ... nhà họ Phạm đã bị cậu xóa sổ rồi sao?" Thạch Hàn mở to mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Lâm Thiên, cậu… cậu không phải là nói cho mình vui đấy chứ? Nhà họ Phạm có
nhà họ Trần làm hậu thuẫn, thế lực vô cùng mạnh. Chỉ có một tháng thôi.
Chẳng lẽ cậu, cậu đã phát triển đủ thực lực ở thủ đô trong vòng một
tháng rồi sao?"
Thạch Hàn không thể tin được vào mắt mình.
Trước mắt Thạch Hàn bây giờ, chỉ có một con đường duy nhất để báo thù, chính
là đến thủ đô để phát triển, phát triển đủ rồi quay lại tiêu diệt nhà họ Phạm.
“Thạch Hàn, mình không tới thủ đô, nhưng là có cơ duyên trở thành tu sĩ.” Lâm Thiên cười nói.
Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp giậm chân.
"Bùm!" Cả phiến đá dưới chân đột nhiên vỡ thành nhiều mảnh!
"Nội lực!"
“Lâm Thiên, cậu thật sự có nội lực!” Thạch Hàn sửng sốt.
Trương Thúy đứng bên cạnh, và cả người phụ nữ trung niên nhìn thấy Lâm Thiên
có thể dùng một chân đập vỡ phiến đá, họ cũng vô cùng kinh ngạc, điều
này nằm ngoài nhận thức của họ.
"Trần Thất Thuyết đó đã bị chính tay mình giết chết. Còn Phạm Nhật Long và
con trai hắn ta cũng bị chính mình giết chết." Ánh mắt của Lâm Thiên trở nên kiên định.
"Thật sao? Haha, thật tuyệt! Nghĩ đến cảnh nhà họ Phạm bị diệt vong, tôi
không thể nói cho cậu biết rằng cảm giác đó nó sung sướng như thế nào
đâu." Thạch Hàn phấn khích.
Sau đó Thạch Hàn vui vẻ tiếp tục nói: "Tôi cũng rất vui khi thấy cậu có thể trở nên mạnh mẽ như vậy."
“Thạch Hàn, đi, chúng ta trở về thủ đô, chúng ta phải làm một bữa thật ngon, không say không về!” Lâm Thiên vỗ vai Thạch Hàn.
“Tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng trước khi rời đi, tôi muốn giải quyết một việc.” Thạch Hàn nói.
Ngay sau đó, Thạch Hàn quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc bén.
“Tên ngốc, mày… mày muốn làm gì?” Sau khi người phụ nữ trung niên cảm nhận
được ánh mắt của Thạch Hàn, trên mặt bà ta liền lộ ra vẻ sợ hãi.
“Bà là mẹ kế của Trương Thúy. Bà đã lạm dụng cô ấy rất nhiều trong những
năm qua, không phải là bà quên rồi đấy chứ?” Thạch Hàn lạnh lùng nói.
Thạch Hàn đã hồi phục lại trí nhớ của mình, nhưng anh cũng đã sống ở đây một
tháng rồi anh biết nỗi khổ của Trương Thúy đã từng trải qua khi sống với người đàn bà kia.
"Là tao đang giáo dục nó, tên ngốc này, lúc mày bị thương là nhà tao đã cứu mày, cưu mang mày. Một tháng nay mày ăn ở nhờ nhà của tao. Mày đã không cảm ơn tao, lại còn muốn gây phiền phức cho tao sao?" Người phụ nữ
trung niên lớn tiếng nói.
"Xin lỗi nhé, là Trương Thúy đã chăn sóc tôi, chứ không phải bà. Tháng này
tôi ăn ở trong nhà của bà, nhưng tôi cũng làm việc cho nhà bà như một
con gia súc.” Thạch Hàn nói.
Ngay sau đó, Thạch Hàn lao tới người phụ nữ trung niên và tóm lấy cổ bà ta.
"Cơ thể Trương Thúy đầy vết sẹo do bị bà đánh, và vết sẹo trên cánh tay
cũng bị bà đốt bằng lửa than. Trương Thúy không được phép đi học. Đồ độc phụ, bà nên chết đi!"
“Khụ khụ!” Người phụ nữ trung niên bị sặc, mặt đỏ bừng.
"Đừng, em trai mau dừng lại!" Trương Thúy bước tới và nắm lấy cánh tay của Thạch Hàn, cô ấy là người tốt bụng.
Trong những ngày Thạch Hàn bị mất trí nhớ, Trương Thúy miệt mài chăm anh, vì
vậy cô đã nhận Thạch Hàn là em trai của mình (mặc dù Thạch Hàn lớn hơn
Trương Thúy rất nhiều).
"Xem như bà mạng lớn!" Thạch Hàn liền buông tay ra, anh không muốn giết người trước mặt Trương Thúy.
“Nhưng tôi sẽ mang Trương Thúy đi và đưa cô ấy về thành phố, rời xa cái nanh
vuốt ma quỷ của bà!” Thạch Hàn gằn giọng nói với người phụ nữ trung
niên.
Người phụ nữ trung niên làm sao dám nói không đây?
"Trương Thúy. Hãy cùng em đến thành phố, có được không? Em sẽ đưa chị đến
trường đại học." Thạch Hàn nhìn Trương Thúy một cách nghiêm túc.
Lâm Thiên mỉm cười sau khi nghe được anh nói này, bởi vì Lâm Thiên cảm thấy rằng Thạch Hàn có lẽ là thích Trương Thúy.
Như vậy cũng tốt. Thạch Hàn có người bầu bạn thì cuộc sống cũng đỡ tẻ nhạt
hơn, còn anh- Lâm Thiên, anh cũng rất vui vì anh cuối cùng cũng có thể
tìm thấy Thạch Hàn rồi.
“Nhưng mà… chị chưa có tốt nghiệp cấp ba, không thể vào đại học được, hơn nữa
học đại học rất tốn kém.” Trương Thúy yếu ớt nói. Trương Thúy luôn ham
học hỏi nhưng đối với cô đi học là một điều rất xa xỉ.
Lâm Thiên bèn mở lời: "Đừng lo lắng, trường học là chuyện nhỏ, chỉ cần nói một câu thì tiền cũng không là vấn đề gì."
Thạch Hàn cũng gật đầu: "Đúng vậy, mấy chuyện này là chuyện nhỏ."
Đối với Trương Thúy mà nói, hai vấn đề cô đề cập có thể là những khó khăn
không thể vượt qua, nhưng đối với Lâm Thiên và Thạch Hàn thì đây không
phải là vấn đề gì lớn.
Cứ như vậy. Thạch Hàn mang theo Trương
Thúy, đi theo Lâm Thiên, họ cùng nhau đến thủ đô. Về phần chân của Thạch Hàn, tuy trước đó bị tàn tật nhưng cô đã uống thuốc và đã được chữa
khỏi. Cái chân đã được sự trợ giúp của viên thuốc làm cho hồi phục rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT