Tài xế lái xe dùng hết công suất, nhanh chóng bắt kịp chiếc xe khách nhỏ của thôn làng phía trước.
“Mau đuổi theo nó đi!” Lâm Thiên nói.
“Vâng, chủ tịch Lâm.” Sau khi tài xế trả lời, liền lái xe đi theo chiếc xe buýt nhỏ kia.
Lâm Thiên nhìn vào trong xe, anh thấy bóng dáng quen thuộc qua cửa kính.
"Là Thạch Hàn! Chết tiệt, thật sự là Thạch Hàn!"
Lâm Thiên phấn khích không thôi.
Lâm Thiên thấy người ngồi trong xe thực sự rất giống Thạch Hàn, nếu mà
không phải, thì chỉ có khả năng là người giống người, rồi bị anh bắt gặp mà thôi.
"Bác tài. Mau dừng xe lại!" Lâm Thiên hướng ra cửa xe hét lên với người lái xe buýt kia.
“Cậu bị bệnh à?” Người lái xe buýt liếc nhìn Lâm Thiên mà không có ý định dừng lại.
“Mau dừng lại cho tôi!” Lâm Thiên ra lệnh với nhân viên đang lái xe.
"Được rồi!"
Sau khi nhân viên phản ứng lại, họ lại tăng tốc, rồi cho xe buýt dừng lại bên đường.
Sau khi xe dừng lại, Lâm Thiên nhanh chóng mở cửa xe, sau đó phóng lên xe.
Bốn người vệ sĩ phía sau Lâm Thiên cũng nhanh chóng xuống xe đi theo sau lưng anh.
"Các cậu định làm gì? Không phải là cướp xe đấy chứ?" Người lái xe nhìn Lâm Thiên với dáng vẻ phòng bị.
"Chúng tôi đến đây để tìm một người, vì vậy làm phiền bác dừng lại và đợi chúng tôi một chút."
Lâm Thiên vừa nói vừa lấy ra vài trăm nghìn, đưa cho người lái xe buýt. Khi người lái xe nhìn thấy tiền, thái độ của ông ta liền thay đổi nhanh
chóng.
“Vậy thì các cậu cứ từ từ nói đi!” Tài xế mỉm cười cầm tiền, sau đó mở cửa xe ra.
Lâm Thiên bước nhanh lên xe. Đập vào mắt là hình bóng quen thuộc của Thạch Hàn.
"Thạch Hàn! Thật sự là cậu rồi, người anh em!"
Nhìn thấy đó thực sự là Thạch Hàn, Lâm Thiên liền vui mừng đi tới ôm lấy anh.
"Thạch Hàn! Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!" Lâm Thiên ôm chặt Thạch Hàn, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.
Kể từ khi biết tin Thạch Hàn gặp nạn, trong lòng Lâm Thiên vẫn luôn rất
khó chịu. Rồi khi biết Thạch Hàn có thể chưa chết, anh đã cầu nguyện
Thạch Hàn vẫn còn sống, và mong rằng anh có thể gặp lại được Thạch Hàn.
Bây giờ nhìn thấy Thạch Hàn rồi, Lâm Thiên rất vui mừng. Niềm vui này không thể nói được thành lời.
“Anh là ai?” Thạch Hàn bối rối hỏi.
Sau khi Lâm Thiên nghe lời này, cả người liền chấn động.
“Thạch Hàn, tôi là Lâm Thiên đây, cậu không nhận ra tôi sao?” Lâm Thiên sốt sắng nói.
"Thưa anh, anh có nhận sai người không? Tôi thật sự không biết anh." Thạch Hàn nói.
Nghe vậy, Lâm Thiên lại sửng sốt. Lẽ nào mình nhận nhầm người rồi?
Có lẽ nào... đây chỉ là một người trông giống Thạch Hàn thôi sao?
“Cậu, cậu có thể cho tôi xem lưng của cậu được không?” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên biết trên người Thạch Hàn có rất nhiều vết sẹo để lại, muốn biết
có phải là anh hay không, thì Lâm Thiên cần phải xem có vết thương trên
người của anh ấy.
Lâm Thiên nói xong, trực tiếp vạch lưng Thạch Hàn ra, đập vào mắt Lâm Thiên là vô số vết sẹo.
"Thạch Hàn, thật sự là cậu! Không thể sai được! Cậu vẫn chưa chết, chúng ta lại gặp được nhau rồi!"
Lâm Thiên lại vui mừng ôm lấy Thạch Hàn. Với những vết sẹo này, Lâm Thiên
có thể chắc chắn rằng người con trai trước mặt này là Thạch Hàn, không
thể giả mạo được!
“Thưa anh, anh… anh thực sự là nhận nhầm người rồi.” Thạch Hàn đẩy Lâm Thiên ra vì xấu hổ.
"Tại sao lại thành như vậy được chứ? Cậu... cậu không nhận ra tôi sao? Lẽ
nào... cậu bị mất trí nhớ sao?" Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào Thạch Hàn
với vẻ không tin.
Nếu mà Thạch Hàn không thể nhận ra Lâm Thiên thì anh chỉ có một khả năng, chính là anh ấy bị mất trí nhớ.
“Chị, chị có biết người này là ai không?” Thạch Hàn kéo một góc áo của cô gái đứng bên cạnh mình.
Người ngồi bên cạnh Thạch Hàn là một cô gái nông thôn mặc thường phục. Cô gái nhìn Lâm Thiên hỏi: "Chàng trai này. Cậu quen cậu ấy sao?"
“Đúng vậy, tôi là bạn của cậu ấy, tại sao cậu ấy lại ở cùng cô?” Lâm Thiên sốt sắng hỏi.
“Cách đây một tháng, tôi đang hái nấm dại trên núi thì gặp cậu ấy bị thương
và ngã trên núi, tôi liền đưa cậu ấy về nhà, tôi cũng tìm thầy thuốc
Đông y trong thôn chữa bệnh nhưng khi tỉnh dậy thì cậu ấy đã không còn
nhớ gì nữa.” Cô gái kia nói.
“Thì ra là như vậy.” Lâm Thiên gật đầu. Lâm Thiên đoán. Lúc đó, cứ nghĩ rằng Thạch Hàn đã chết.
Nhưng Thạch Hàn vẫn còn sống, cuối cùng ngất xỉu trong rừng cây, được cô gái này cứu.
Thạch Hàn đã đánh hắc quyền trong nhiều năm và bị thương nhiều rồi. Thể chất
của cậu ấy mạnh hơn người trưởng thành gấp nhiều lần. Người bình thường
có thể sẽ chết vì thương tích đó, nhưng Thạch Hàn vẫn có thể chống lại
được.
Nhưng mà, não của Thạch Hàn có thể đã bị chấn thương, gây nên chứng mất trí nhớ.
"Cảm ơn cô đã cứu bạn tôi. Tôi sẽ đưa bạn tôi đi và trả lại tiền chữa trị
cho cô. Cô cần bao nhiêu cứ nói ra, không cần ngại." Lâm Thiên nhìn cô
gái.
“Tôi... tôi không cần bất cứ tiền báo ơn nào.” Cô gái lắc đầu.
"Vậy tôi đưa bạn của tôi đi trước, sau đó tôi sẽ cho người về rồi gửi lại cô một khoản tiền." Lâm Thiên nói.
“Thưa anh, tôi không biết anh, và tôi cũng sẽ không đi với anh. Tôi muốn về
nhà với chị gái tôi.” Thạch Hàn vẻ mặt đầy sợ hãi đẩy tay Lâm Thiên ra.
Rõ ràng sau khi Thạch Hàn mất trí nhớ đã nhận cô gái trẻ bên cạnh mình là
chị gái của mình, mặc dù có thể anh ấy lớn hơn cô ấy nhiều...
Vào lúc này nhìn thấy Thạch Hàn như vậy, trong lòng Lâm Thiên cảm thấy rất
khó chịu, Thạch Hàn vì bảo vệ anh, cho nên mới biến thành dáng vẻ như
vậy.
“Thạch Hàn, nghĩ kỹ lại đi, tôi là Lâm Thiên đây!” Lâm Thiên sốt sắng nói.
“Lâm… Thiên, cái tên này có vẻ quen quen, a, đau đầu quá!” Thạch Hàn lập tức ôm lấy đầu vì cơn đau bỗng nhiên ập đến.
Lúc này, một số hành khách trên xe đã bất bình bức xúc. Lâm Thiên biết hiện tại Thạch Hàn không quen anh, nhất định cậu ấy sẽ không đi cùng anh,
cho nên Lâm Thiên trước tiên phải xuống xe.
“Chủ tịch Lâm, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một người vệ sĩ hỏi anh.
"Đi, trở lại xe của chúng ta. Lái xe theo sau chiếc xe buýt nhỏ này." Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên liền lên xe, xe đi theo xe buýt nhỏ đi khắp thôn xóm.
Nhà của cô gái trẻ là một ngôi nhà gạch ở vùng nông thôn.
Qua hỏi thăm Lâm Thiên biết được cô gái tên là Trương Thúy, năm nay 18 tuổi.
Sau khi xuống xe, bọn họ phải đi một quãng đường dài mới đến được nhà cô ấy.
Trên đường.
“Trương Thúy, tại sao ở tuổi của em, em lại không đi học?” Sau khi Lâm Thiên
nắm được một chút thông tin của Trương Thúy, anh liền thay đổi cách nói
chuyện.
“Bởi vì… người nhà không cho phép em đi học, em phải ở nhà phụ giúp việc đồng áng.” Trương Thúy cúi đầu nói.
"Vậy sao? Em vẫn còn trẻ như vậy, nếu ở nhà làm ruộng, cả đời này sẽ bị bỏ
phí mất." Lâm Thiên nghiêm túc nói, Trương Thúy liền im lặng không nói
gì.
“Đúng rồi Trương Thúy, chân của bạn tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thiên hỏi.
Khi Thạch Hàn đi trên đường, Lâm Thiên phát hiện ra rằng anh ấy đang đi khập khiễng.
Trương Thúy nói: "Bác sĩ trong làng nói rằng xương hai chân của cậu ấy bị gãy. Làng không có điều kiện chữa trị nên chỉ có thể cố định bằng phương
pháp đắp đất."
Nghe xong lời này, Lâm Thiên cảm thấy ngực đau nhói, như vậy thì Thạch Hàn thật sự rất đau!
Trên đường đi theo họ, Lâm Thiên đã nghĩ tới một câu hỏi, làm thế nào để có thể khôi phục ký ức cho Thạch Hàn bây giờ?
“Đúng rồi, Khư Bệnh Đan!” Lâm Thiên đột nhiên nghĩ ra một thứ.
Khư Đệnh Đan tuyên có thể chữa được tất cả các bệnh, và nguyên tắc của nó
là phục hồi cơ thể thông qua năng lượng trong viên thuốc.
Thạch Hàn bị mất trí nhớ là bởi vì chấn thương não, cho nên chỉ cần Khư Bệnh
Đan chữa khỏi vết thương ở não cho Thạch Hàn, thì liệu rằng cậu ấy có
khôi phục được trí nhớ hay không?
Lâm Thiên không chắc lắm, nhưng anh có thể thử xem. Mặc dù viên thuốc chữa
bệnh này vô cùng quý giá, và Lâm Thiên chỉ còn lại 7 viên. Nhưng đối với Thạch Hàn, Lâm Thiên cảm thấy dù quý giá đến đâu thì cũng không bì được việc làm cho anh nhớ lại!
Vào lúc này, Lâm Thiên đã đi theo Trương Thúy và Thạch Hàn đến cửa nhà của Trương Thúy.
Lâm Thiên ra lệnh cho bốn người đợi ngoài sân, sau đó một mình anh đi vào.
Trong sân có một người phụ nữ trung niên đang đứng đó.
“Mấy đứa sao lại lề mề như vậy, bây giờ mới trở về à!” Người phụ nữ trung niên đứng lên.
“Tên ngốc kia, nhanh chóng đi lấy nước qua đây!” Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Thạch Hàn liền ra lệnh cho cậu.
Lâm Thiên khi nghe những lời này lông mày liền cau lại.
“Bác gái này, thứ nhất, tên của cậu ấy không phải là tên ngốc. Thứ hai, chân của cậu ấy đi khập khiễng như kia, sao bác lại có thể bảo cậu ấy đi
xách nước được? Như vậy không tốt cho lắm?” Lâm Thiên nhìn người phụ nữ
trung niên nói.
"Cậu là ai? Tôi quản lý người nhà tôi, cậu có chuyện gì sao? Nếu cậu ta ra
gì thì sao tôi phải nuôi cậu ta?" Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.
“Tôi là bạn của cậu ấy!” Lâm Thiên nói.
“Tôi không quan tâm cậu là ai, đây là nhà của tôi, cậu mau cút khỏi
đây, ở đây không chào đón cậu!” Người phụ nữ trung niên hét lên với Lâm
Thiên.
Loại người như người phụ nữ này, rõ ràng là một người không thể nói lý lẽ.
“Mẹ, mẹ đừng làm như vậy có được không?” Trương Thúy nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT