Frank tiếp tục nhắc nhở: "Tham mưu Lý, với tư cách là bác sĩ tư của ông, tôi
khuyên ông không được uống viên thuốc không rõ lai lịch này."
Lý Trạch Lương gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên, nói:
"Lâm Thiên, tôi phải tin cậu như thế nào đây?"
"Nếu Tham mưu Lý không dám tin, tôi có cách này. Tìm một người bệnh nặng,
đem viên thuốc này cho người đó dùng. Nếu sau khi dùng có thể chữa khỏi
bệnh thì có thể chứng minh được độ thật giả của viên thuốc này rồi." Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên cũng biết anh với Lý Trạch Lương cùng lắm là lần đầu gặp gỡ. Muốn cho ông ta tin tưởng, thậm chí dùng viên thuốc mình đưa quả thực rất
khó khăn. Lâm Thiên chỉ có thể dùng hạ sách này mà thôi.
"Ừ, đây cũng coi như một cách." Lý Trạch Lương gật đầu một cái.
"Tiểu Trương, cậu đi tìm một người mắc bệnh tiểu đường nguy cấp, rồi cho
người đó uống thuốc. Xem thử xem có hết bệnh hay không." Lý Trạch Lương
nói.
"Rõ." Người thư kí gật đầu một cái, nhận lấy viên thuốc.
Tiếp theo sau đó, chính là chờ đợi kết quả.
Trong thời gian chờ đợi, Lý Trạch Lương lấy trà ngon ra chiêu đãi Lâm Thiên.
Hơn một giờ đồng hồ sau người thư kí mới vội vàng quay trở lại phòng khách.
"Như thế nào?" Lý Trạch Lương ngồi thẳng dậy, rất mong đợi kết quả khả quan.
Nếu như ông không trị hết được bệnh thì với tuổi này của ông thế chỉ còn
sống thêm được mấy năm nữa mà thôi. Sức khỏe cùng tuổi thọ là cái đáng
quan tâm nhất, so với bất cứ cái gì cũng quan trọng hơn nhiều!
"Tham mưu Lý, thật là thần kỳ quá! Tôi đến bệnh viện tìm được một người bệnh
nặng. Ông ta chẳng những phải lệ thuộc hoàn toàn vào insulin mà còn bị
bệnh phổi, tim cũng không tốt. Sau khi dùng viên thuốc kia, kết quả bệnh tình đã tốt lên rồi!" Người thư kí kích động nói.
"Cái gì? Cái này....sao có thể được! Cái này không khoa học! Ngươi đang
lường gạt Tham mưu Lý!" Frank mặt mày kinh hãi nhìn vị thư kí nọ.
"Bác sĩ Frank, tôi đã đi theo Tham mưu hai mươi mấy năm, sao có thể lừa ngài ấy? Hơn nữa ca bệnh này cũng đã chứng thực bình phục sau khi kiểm tra.
Kêt quả đều ở đây." Người thư kí lấy báo cáo ca bệnh ra vừa nói vừa đi
lên phía trước đưa cho Lý Trạch Lương.
"Tham mưu Lý, các bác sĩ bệnh viện vừa khiếp sợ, vừa không tưởng tượng nổi,
còn hỏi tôi thuốc này từ đâu mà có. Tôi nói là bí mật quân sự bọn họ mới không hỏi nữa." Người thư kí cười nói.
Tham mưu Lý tươi cười gật đầu một cái, sau đó vội vàng đứng dậy. Với sự giúp đỡ của hai tên vệ sĩ bên cạnh đi nhanh đến trước mặt Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, lúc trước thất lễ, xin đừng chê bai." Lý Trạch Lương chắp tay hành lễ với Lâm Thiên.
Trong lòng Lý Trạch Lương biết rõ, nếu đan dược là thật thế thì đã chứng minh được Lâm Thiên là thầy luyện đan. Chỉ cần là cái thân phận ấy thôi cũng khiến ông phải đối đãi với Lâm Thiên như là khách quý. Ông lại càng rõ
hơn, đây có khả năng là bậc thầy luyện đan duy nhất trong khắp cả nước.
Với thân phận ấy của Lâm Thiên, tùy tiện luyện chế chút đan dược là có
thể khiến cho một đám những tai to mặt lớn phải chạy theo Lâm Thiên,
mong Lâm Thiên cho họ đan dược.
Hơn nữa, ông ta cũng phải mong Lâm Thiên cho mình thêm một viên!
Thấy Lý Trạch Lương chắp tay hành lễ cho mình như vậy, Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Tham mưu Lý khách khí rồi." Lâm Thiên mĩm cười trả lời một câu.
"Cậu Lâm Thiên, viên đan dược kia có thể cho lão đây thêm một viên được
không? Cậu có yêu cầu gì, cứ tùy ý nói." Lý Trạch Lương khách khí.
"Viên đan dược kia rất khó luyện chế. Có được một viên cũng không phải là
chuyện dễ dàng gì. Nhưng Tham mưu Lý cần thì tất nhiên tôi sẽ không keo
kiệt." Lâm Thiên vừa nói, vừa lấy ra thêm một viên Khư bệnh đan khác.
Anh làm ra vẻ như viên đan dược này là do mình luyện chế thành. Bởi danh
hiệu thầy luyện đan sẽ càng khiến Lý Trạch Lương kính nể mình hơn.
"Lần này tôi tới, đúng là có chuyện cần nhờ vả Tham mưu Lý." Lâm Thiên nói.
"Nếu như tôi đoán không lầm, thì là chuyện của gia tộc họ Phạm đúng không?" Lý Trạch Lương cười híp mắt nói.
"Tham mưu Lý quả nhiên lợi hại. Tôi còn chưa nói mà ông đã đoán được rồi." Lâm Thiên khẽ mỉm cười.
"Chuyện này tôi sẽ giúp. Nhà họ Phạm tác phong càn rỡ. Thật ra từ lâu tôi đã
không vừa mắt. Tôi sẽ hạ lệnh kiểm tra và niêm phong nhà họ Phạm. Triệt
luôn mạng lưới quan hệ chống đỡ phía sau lưng nhà bọn họ. Còn việc gì
cần phối hợp giúp đỡ, cậu Lâm Thiên cứ việc nói." Lý Trạch Lương nói một câu.
Nhà họ Phạm bình thường cũng làm không ít việc xấu. Muốn tìm điểm hại mà
kiểm tra với niêm phong nhà họ Diệp thì lại là chuyện quá sức dễ dàng.
Chẳng qua là phía sau lưng nhà bọn họ thế lực chống đỡ rất lằng nhằng,
người bình thường căn bản không làm được. Nhưng nếu là Lý Trạch Lương
lên tiếng thì chuyện lại thành ra dễ dàng, không vấn đề gì!
Nghe được lời này của Lý Trạch Lương, Lâm Thiên trong lòng nhất thời vui
sướng như điên. Nguyện vọng của anh, rốt cuộc cũng thành.
"Vậy thì cảm ơn Tham mưu Lý rồi." Lâm Thiên chắp tay nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa cho Lý Trạch Lương viên đan dược trong tay.
"Tham mưu Lý, viên Khư bệnh đan này, ông cất đi đi."
Lý Trạch Lương nâng niu viên Khư bệnh đan bằng cả hai tay. Trông như vừa
nhặt được trân bảo, trên miệng vẽ ra một nụ cười tươi, khuôn mặt cũng
tràn ý vui mừng.
"Tham mưu Lý, ông cẩn thận đó!" Frank lại mở miệng can ngăn.
Có điều, lần này Lý Trạch Lương không thèm nghe lời Frank nữa mà dùng luôn viên Khư bệnh đan kia, người thư kí bên cạnh vội vàng mang nước đến,
đưa cho Lý Trạch Lương uống.
Sau khi đan dược xuống bụng.
"Đây...cảm giác này thật là quá thần kỳ!"
Lý Trạch Lương cảm nhận được sau khi viên đan dược xuống bụng. Trong nháy
mắt chuyển hóa thành một luồng năng lượng, tản đi khắp toàn thân. Ông
thấy cả người có một loại cảm giác sảng khoái không nói thành lời. Cãm
giác này chỉ có người dùng qua viên đan dược mới biết được nó kỳ diệu
đến mức nào.
Sắc mặt vốn dĩ trắng bệch, mặt mũi đầy biểu hiện bệnh rất nhanh trở nên
hồng hào có sức sống. Nhìn vẻ ngoài ước chừng, tinh khí và tinh thần đều tăng nhiều.
"Mau, mau kiểm tra tổng quát cho tôi. Xem xem bệnh tình của tôi thế nào rồi!" Lý Trạch Lương kích động nói.
Frank tất nhiên không dám trái lời.
Hơn nữa Frank cũng muốn qua kiểm tra xem thử một chút tình trạng bệnh của
Lý Trạch Lương lúc này. Dù sao ông ta cũng không tin, Lý Trạch Lương ăn
đại một viên thuốc là có thể bình phục được.
"Hai người hộ lý, đỡ Tham mưu Lý vào phòng y tế." Frank nói.
"Không cần đỡ. Bây giờ tôi thấy cả người có lực, tự mình đi được!" Lý Trạch Lương nói.
Ngay sau đó, Lý Trạch Lương nhìn Lâm Thiên, nói: "Cậu Lâm Thiên, bây giờ tôi đi làm kiểm tra toàn diện. Cậu Lâm Thiên có muốn đi cùng không?"
Thái độ nói chuyện của Lý Trạch Lương với Lâm Thiên vô cùng khách khí.
"Dĩ nhiên." Lâm Thiên mỉm cười gật đầu một cái.
Sau khi Lâm Thiên cùng Lý Trạch Lương rời khỏi phòng khách, hai người cùng
tới phòng y tế. Bởi vì cơ thể của Lý Trạch Lương không tốt nên trong nhà của ông có trang bị hẳn một gian phòng đầy đủ thiết bị y tế chuyên môn, hơn nữa, dụng cụ chữa bệnh cũng rất tân tiến.
Bên trong phòng y tế.
Lý Trạch Lương trong nháy mắt đã làm xong kiểm tra, sau đó hồi hộp chờ đợi kết quả báo cáo. Người phụ trách làm kiểm tra là một bác sĩ nước ngoài, vội vàng chạy đến.
"Lạy Chúa! Tham mưu Lý, bệnh tình của ông không còn nữa. Hiện tại cơ thể rất khỏe mạnh. Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là thế nào không?!" Vị
bác sĩ hô lên ngạc nhiên.
Vị bác sĩ này luôn phụ trách kiểm tra tình hình thân thể sức khỏe của Lý
Trạch Lương nên ông ta biết rất rõ tình trạng cơ thể của Lý Trạch Lương
ra sao.
"Ha ha, tôi biết mà!" Lý Trạch Lương vui mừng nói.
Sau khi uống viên thuốc vào, Lý Trạch Lương cũng thấy cả người sảng khoái.
Tinh khí đều trở về, khi đó ông đã phỏng đoán là mình khỏi bệnh rồi.
Làm kiểm tra chỉ là một bước xác nhận mà thôi.
Cãm giác khỏe mạnh này, khiến Lý Trạch Lương thấy hết sức sảng khoái. Đối
với ông mà nói, có thể đổi được sức khỏe thế này, phải trả giá thế nào
cũng đáng!
"Làm sao có thế?!"
Frank không dám tin giật lấy tờ báo cáo trong tay vị bác sĩ nọ, tự mình kiểm tra lại.
"Đây...hết thảy đều đã bình thường trở lại...khỏi thật rồi? Lạy Chúa tôi!" Frank
sau khi tận mắt nhìn kết quả kiểm tra, cùng kinh ngạc hô lớn, biều tình
hết sức dị thường.
Frank biết rõ, trên thế giới không cách nào trị dứt điểm được bệnh tình của
Lý Trạch Lương hết. Chỉ có thể trỉ hoãn và khống chế bệnh phát tác, cho
nên ông ta không thể nào tin tưởng Lâm Thiên được. Nhưng bây giờ, Lý
Trạch Lương lại khỏi bệnh thật rồi?
"Đây...đây là kỳ tích! Đây quả thực là kỳ tích của giới y học sao?!" Frank liên tục kêu lên.
Chỉ dựa vào một viên thuốc nhỏ mà Tham mưu Lý bình phục, đối với Frank mà nói quả thực là đạp đổ nhận thức của ông ta!
"Frank, bây giờ ông còn gọi tôi là giang hồ lừa đảo nữa hay thôi? Bây giờ ông có còn thấy nền y học cổ truyền của chúng tôi là rác nữa hay
thôi? Tôi nói kiến thức ông thiển cận, ông có thừa nhận không?" Lâm
Thiên cười như không cười mà nhìn ông ta.
"Ồ, cậu Lâm, là Frank
tôi kiến thức thiển cận. Không ngờ rằng y thuật nước này lại lợi hại
vậy. Cậu thật sự là cao nhân sao? Tôi vô cùng xin lỗi cậu. Thật xin
lỗi!"
Frank vừa nói, vừa cúi đầu xin lỗi Lâm Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT