“Đừng lo lắng, em bây giờ đã khác trước rất nhiều rồi.” Lâm Thiên nở nụ cười tự tin trả lời Lâm Mộc Thanh.

...

Lâm Thiên dùng thẻ ngân hàng mà Lâm Mộc Thanh đưa, rút ra một khoản tiền mặt, đi tắm rửa, cắt tóc, sau đó mua một bộ quần áo mới và điện thoại di động mới.

Sau khi sửa soạn lại bản thân, Lâm Thiên đã có một diện mạo hoàn toàn mới.

Liền đó, Lâm Thiên lái xe đến một quán ăn nhỏ. Đã hai giờ chiều nên quán không có nhiều khách. Lâm Thiên nhìn về phía nhà hàng, một cô gái trẻ đang ngồi xổm trên sàn rửa bát.

Cô gái này không ai khác, chính là Triệu Linh nhà họ Triệu.

Triệu Linh từng là con gái của gia đình danh giá nhưng giờ cô lại đang làm công việc rửa bát trong một nhà hàng nhỏ.

Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu. Chẳng phải chính bởi vì nhà họ Triệu hợp tác với Tỉnh Xuyên, Tỉnh Xuyên bị hãm hãi phải đóng cửa, cũng dẫn đến việc tập đoàn nhà họ Triệu phải tuyên bố phải sản hay sao.

Lâm Thiên đến nhà hàng nhỏ này để thăm Triệu Linh.

“Triệu Linh, sao cô chậm chạp thế? Mấy cái bát này còn chưa rửa sạch nữa, cô có còn muốn làm tiếp hay không đây?” Một bà chủ trung niên đang mắng Triệu Linh.

“Bà chủ, tôi… tôi đang làm việc rất chăm chỉ mà.” Triệu Linh thì thào, giọng nói nghe vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.

“Cô đã làm việc chăm chỉ mã vẫn chỉ có thể làm được thế này thôi hả? Sao cô có thể là một người kém cỏi đến thế kia chứ?” Bà chủ tiếp tục mắng nhiếc, dùng đủ những thứ từ ngữ tệ hại nhất.

“Câm miệng!”

Một tiếng quát lớn đột ngột vang lên. Bà chủ trung niên quay đầu lại, vênh mặt nhìn Lâm Thiên đầy vẻ thách thức.

“Anh là ai? Tôi dạy cho nhân viên của tôi, có liên quan gì đến anh chứ?” Bà chủ tức giận đáp, muốn lập tức đuổi vị khách không mời này.

Lúc này, Triệu Linh cũng quay lại, hướng mắt về phía cửa.



“Choang!”

Triệu Linh vừa nhìn thấy Lâm Thiên, chiếc bát trong tay cô đột nhiên rơi xuống, vỡ tan tành.

“Lâm Thiên!”

“Là anh! Thực sự là anh rồi!”

Triệu Linh hét lên với Lâm Thiên.

Lập tức, Triệu Linh lao lên ôm chặt lấy Lâm Thiên, không còn quan tâm gì đến bà chủ vẫn đang nhìn họ bằng khuôn mặt sa sầm.

“Đúng, là tôi.” Lâm Thiên cười rạng rỡ nhìn Triệu Linh.

“Lâm Thiên, vậy là, anh không hề bị hại chết.” Triệu Linh kích động bật khóc.

Nhìn thấy Lâm Thiên vẫn còn sống, tâm trạng của Triệu Linh vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, phút chốc không nói nên lời.

“Triệu Linh, cô làm sao vậy, cô làm vỡ bát của ta, cô định phản hay sao.” Bà chủ lớn tiếng nói.

“Đúng. Cô ấy làm phản. Cô ấy sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.” Lâm Thiên bây giờ mới nhận ra vẫn còn bà chủ quán đứng bên cạnh, quay đầu lại nói.

“Không làm nữa cũng được, nhưng vẫn phải đền bát cho tôi.” Bà chủ chỉ vào Lâm Thiên và Triệu Linh, quát lớn.

“Chỉ là chiếc bát thôi mà. Có khó gì. Để tôi đền cho bà.”

Lâm Thiên nắm lấy ngón tay bà chủ, sau đó nhẹ nhàng dùng lực.

"Rắc rắc."

Kèm theo đó là tiếng xương giòn tan, ngón tay của bà ta lập tức bị gãy.

“Á! Á!” Bà chủ hét lên như heo, sắc mặt xanh mét.



“Triệu Linh, đi thôi!”

Lâm Thiên nắm lấy tay Triệu Linh, cùng nhau bước ra ngoài.

Ông chủ ở gian trong nghe thấy tiếng hét, vội vàng cầm một con dao chạy ra.

Nhưng khi ông ta chạy ra tới nơi đã thấy Lâm Thiên và Triệu Linh ngồi trên chiếc xe Ferrari màu đỏ. Ông ta đứng ngẩn người, tự nhắc nhở mình, những người có thể ngồi trên một chiếc Farrari màu đỏ, vốn dĩ ông không có khả năng để có thể động vào.

Bên trong xe.

Lâm Thiên nắm lấy tay Triệu Linh, tay cô ấy vì rửa bát mà trở nên đỏ ửng, không thể còn giữ được vử trắng trẻo và mịn màng như trước.

“Triệu Linh, vì sao cô lại tới nông nỗi phải làm những việc thế này? Cô không phải loại người sinh ra để làm công việc này.” Lâm Thiên đau khổ nói.

“Cũng vì không còn cách nào khác mà thôi. Tôi cần tiền để sống, tôi không thể luôn sống trong nhà người khác, chờ đợi dựa dẫm vào sự giúp đỡ của người khác được. Ai cũng phải tự nuôi lấy bản thân mình.” Triệu Linh cười nói.

Triệu Linh cười nói tiếp: “Lâm Thiên, tôi rất vui vì anh vẫn còn sống. Nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt thế này, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ nữa.”

Nụ cười trên mặt Triệu Linh rất rạng rỡ, chắc chắn xuất phát từ trong trái tim trong sáng của cô.

“Triệu Linh, tôi thực sự xin lỗi. Là tôi hại gia đình cô, cũng là tôi khiến cô phải làm nhân viên rửa bát cho quán ăn tồi tàn đó.” Lâm Thiên nhìn có chút áy náy.

Lâm Thiên trong lòng biết rất rõ Triệu Linh vốn là con gái nhà giàu, từ nhỏ luôn sống trong sung sương, lần này phải đi rửa bát ở quán ăn, đều là do chính anh mà ra cả.

Nói xong, Lâm Thiên khởi động xe, lái xe đưa Triệu Linh về chỗ ở của cô.

Trước cổng khu nhà cũ.

“Triệu Linh, đây là 1 tỷ, tôi biết là không nhiều lắm, nhưng cô cứ dùng trước đi, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô nhanh chóng trở lại làm đại tiểu thư, cũng sẽ giúp nhà họ Triệu sớm lấy lại những gì thuộc về mình.”

Lâm Thiên lấy trong túi ra một xấp tiền, đưa cho Triệu Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play