Nếu Như Tuyết thật sự bị hắn làm vấy bẩn, Hoàng Luân làm sao đối mặt với linh hồn của Lâm Thiên trên trời?

...

Nhà của Như Tuyết.

“Điện thoại của Lâm Thiên, vì sao lại không thể gọi được cho anh ấy? Anh ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?” Như Tuyết vô cùng lo lắng, tự nói với mình.

Kể từ khi Tỉnh Xuyên bị đóng cửa, Như Tuyết đã rất lo lắng cho Lâm Thiên.

Đương nhiên, bởi vì không theo dõi tin tức thời gian gần đây, cô vẫn chưa nghe được tin Lâm Thiên đã chết.

Cô chỉ muốn liên lạc với Lâm Thiên, nhưng lúc này không thể gọi được cho anh, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện Lâm Thiên không sao cả.

Đúng lúc này, điện thoại của Như Tuyết đột nhiên vang lên, là Hoàng Luân gọi đến.

“Này Hoàng Luân, có chuyện gì thế?” Như Tuyết trả lời điện thoại.

“Như Tuyết, chị mau rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, thời gian này đừng quay lại!” Hoàng Luân sốt sắng nói.

“Có chuyện gì vậy?” Như Tuyết tỏ vẻ khó hiểu.

“Để trả thù anh Thiên, Giang Vũ muốn gây phiền phức cho chị. Chị đi nhanh đi, nhất định không được để hắn ta đạt được mục đích.” Hoàng Luân gấp gáp nói qua điện thoại.

“Là chuyện đó sao? Nhưng Hoàng Luân, tôi không thể gọi được điện thoại cho Lâm Thiên. Cậu có biết anh ấy đang ở đâu không? Hiện tại anh ấy ổn chứ?”

“Anh Thiên… anh ấy không sao, mới vừa rồi cũng có gặp phải chút chuyện.” Lão mập sợ Như Tuyết buồn nên không nói cho Như Tuyết biết Lâm Thiên đã chết.

Như Tuyết cúp điện thoại, cũng không tiếp tục gói thêm đồ, chỉ lấy một ít tiền mặt rồi liền vội vã ra ngoài.

“Đứng lại đó!”



“Các người… các người làm gì vậy!” Như Tuyết kinh hãi nhìn họ.

“Cô vẫn còn dám lớn tiếng! Ngoan ngoãn đứng ở đây chờ Giang Vũ của chúng ta tới!” Một tên to con nói.

Những người đàn ông to lớn này đã bao vây Như Tuyết, cô cũng không còn cách nào để trốn thoát. Bọn chúng lập tức đẩy cô vào nhà, canh gác cẩn mật.

Như Tuyết muốn gọi cảnh sát, nhưng vừa lấy điện thoại ra đã bị những người này giật mất.

Không lâu sau, Giang Vũ dẫn theo một số người, đến nhà Như Tuyết.

Trong nhà.

“Như Tuyết, từ nay về sau làm người yêu của anh đi? Anh cho em hưởng vinh hoa phú quý.” Giang Vũ tự hào nói khi ngồi trên sô pha.

“Anh đừng có nằm mơ!” Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

Giang Vũ cười lạnh một tiếng: “Cô còn giả bộ trong sáng làm gì? Khi ở bên Lâm Thiên, cô không phải chỉ muốn tiền của anh ta sao? Tiền, tôi có thể cho cô bao nhiêu tùy ý!”

“Đừng tưởng rằng ai cũng dơ bẩn như anh!” Như Tuyết trừng mắt nhìn hắn ta.

“Hừ, đã như vậy, ta buộc phải mạnh tay với cô rồi! Không sao cả, ta chính là rất thích mạnh tay. Haha!” Giang Vũ cười gian xảo, ánh mắt lộ ra vẻ dâm tà.

Ngay sau đó, Giang Vũ đứng dậy, cởi áo khoác, đi về phía Như Tuyết, nhếch mép.

“Anh… đừng qua!” Như Tuyết tái mặt sợ hãi.

“Haha, cứ chống cự đi, bởi vì càng chống cự, anh đây sẽ càng hưng phấn!” Giang Vũ cười nói.

“Rầm!”



Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đạp mạnh, mở tung.

Một nam thanh niên cạo trọc đầu cùng một nhóm đông người xông vào phòng.

“Giang Vũ, dừng lại cho tôi!” Người thanh niên hét lên.

Giang Vũ nhìn thấy một đám người đông như vậy đi vào, ít cũng phải năm mươi người, ngoài cửa dường như vẫn còn, nhưng căn phòng quá nhỏ, tất cả không thể cùng xông vào được.

“Mày là ai?” Giang Vũ nhíu mày.

“Tự giới thiệu, tên tôi là Lôi Chấn Vũ, từng là đội trưởng đội bảo an của Công ty An ninh Vân Thiên.” Lôi Chấn Vũ nói.

Khi Lâm Thiên bắt đầu phát triển kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, để tiêu diệt Khương Hùng Dũng, anh đã bắt lấy con trai của ông ta, đe dọa ông ta bí mật làm cho mình.

Ngày Lâm Thiên đi bắt con trai của Khương Hùng Dũng, chính là do Lôi Chấn Vũ dẫn đầu.

Khi Lâm Thiên bắt người xong và đi ra, thiếu chút nữa bị người của lão ta phát hiện, chính Lôi Chấn Vũ đã tạo ra hỗn loạn, thu hút sự chú ý của đối phương, để Lâm Thiên có thể đưa con trai của ông ta đi một cách êm thấm.

Lôi Chấn Vũ bị thương và phải nhập viện vì gây ra hỗn loạn, Lâm Thiên đã đích thân đến thăm anh ta vào thời điểm đó, thưởng cho anh ta ba tỷ rưỡi và thăng chức cho anh ta lên thành đội trưởng đội bảo an của Công ty An ninh Vân Thiên, điều này đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Lôi Chấn Vũ.

Vì thế, Lôi Chấn Vũ luôn coi Lâm Thiên là ân nhân của mình.

Sau khi Công ty bảo vệ Vân Thiên sụp đổ, nhân viên đều bị giải tán, thế lực ngầm ở thành phố Bảo Thạnh cũng hỗn loạn, Lôi Chấn Vũ mang theo người của mình, tiếp tục trà trộn trong thế lực ngầm, trong lòng vẫn tôn Lâm Thiên là đại ca.

“Hóa ra là người của Công ty An ninh Vân Thiên. An ninh Vân Thiên bị phá sản, Lâm Thiên đã chết, mày vẫn còn muốn xen vào chuyện của người khác sao?” Giang Vũ cau mày.

“Anh Thiên đối với tôi là anh em tốt. Cho dù anh ấy đã chết, lòng tốt của anh ấy vẫn còn, nếu anh dám động vào chị dâu, Lôi Chấn Vũ tôi sẽ không để anh sống yên ổn đâu!” Lôi Chấn Vũ lạnh lùng nói.

“Mày điên rồi. Vì một tên đã chết lại dám xúc giạm nhà họ Giang? Hắn ta thì có gì tốt cơ chứ?” Giang Vũ hung ác nói.

“Trong cuộc sống, có nhiều tấm thịnh tình phải lấy mạng sống đổi lại. Những người như mày, mãi mãi không hiểu được đâu.” Lôi Chấn Vũ nheo mắt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play