Hai mắt của Lâm Thiên cũng rơm rớm nước mắt. Anh nghĩ lần này chia tay ông
ngoại cũng có thể là lần cuối cùng anh được nhìn thấy ông. Nghĩ đến
chuyện này, lòng Lâm Thiên lại trào nên cảm giác đau xót.
Lâm Thiên nhìn lướt qua, thấy gần đó có một chiếc xe đang đậu, lái xe ở bên trong vẫn còn đang nghe điện thoại.
“Thạch Hàn, kéo lái xe xuống.” Lâm Thiên nói.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó xông lên mở cửa xe, kéo nhanh người tài xế xuống đường.
“Ơ này, mấy người làm gì thế hả?” Người lái xe giật mình, ngơ ngẩn.
“Tôi mua chiếc xe này của anh.” Lâm Thiên nói, sau đó gỡ xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.
“Đây là đồng hồ nhập khẩu từ châu Âu, trị giá mười mấy tỉ, thừa sức mua được xe này của anh. Anh bán nó mua lấy Ferrari, Lamborghini gì cũng được.”
Lâm Thiên nhét chiếc đồng hồ vào tay người lái xe.
Lái xe nhìn kĩ, nhận ra quả thật là một chiếc đồng hồ quý giá.
Lâm Thiên cũng không nói nhiều, nhảy lên xe ngồi.
Thạch Hàn cũng ngồi vào ghế điều khiển, bắt đầu khởi động xe.
“Này! Tôi đã đồng ý đâu. Sao biết được đây là đồ thật hay đồ giả.” Lái xe hét lên.
Nhưng Lâm Thiên cũng không muốn nói nhiều lời nữa.
“Brừm! Brừm!”
Cùng với tiếng gầm rú của động cơ, chiếc xe cũng nhanh chóng phóng đi, tiến thắng vào đường quốc lộ.
Lâm Thiên không muốn đi đường ở Kim Đô vì sợ Phạm gia sẽ chờ sẵn ở trạm thu phí để ngăn anh lại. Nên anh quyết định đi đường quốc lộ liên tỉnh, rời đi khỏi tỉnh này càng sớm càng tốt.
“Anh Thiên, chiếc xe lúc nãy vẫn đang đuổi theo chúng ta.”
“Cũng tốt, nếu hắn đi theo chúng ta thì ông ngoại tôi bên kia cũng được an toàn. Thạch Hàn, đi nhanh lên.” Lâm Thiên nói.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó nhấn ga, tăng tốc độ lên tối đa. Nhưng chiếc xe
Toyota ở đằng sau vấn không chịu bỏ cuộc, cũng phóng hết tốc lực để đuổi theo.
Sau nửa giờ, xe đã đi khỏi Kim Đô, phóng nhanh trên đường quốc lộ.
Tỉnh này địa hình trắc trở, có nhiều ngọn núi lớn, nên đường quốc lộ đi cũng không quá thuận lợi.
“Anh Thiên, kẻ đuổi theo chúng ta có kĩ thuật lái tốt quá, vẫn bám theo sau không rời.” Thạch Hàn nói.
“Có vẻ chúng nhất định không để chúng ta rời đi. Lần này nhà họ Phạm hạ
quyết tâm phải giết tôi rồi. Nói không chừng Phạm Nhật Long cũng đang
trên đường đên đây.” Lâm Thiên híp mắt nói.
Lâm Thiên biết nếu ông ngô chết, nhà họ Phạm sẽ muốn giết anh ngay lập tức, không muốn cho anh có cơ hội rời khỏi đây.
“Nguy rồi. Nhìn kìa.” Thạch Hàn nói to.
Lâm Thiên ngẩng đầu, thấy trước mặt lại đang tắc đường.
“Hình như phía trước có tai nạn, tắc đường rồi.” Thạch Hàn nói.
“Mẹ kiếp.” Lâm Thiên giận dữ mắng một câu.
Trong lúc nguy cấp như thế này còn gặp chuyện như vậy. Chẳng lẽ ông trời muốn trêu đùa Lâm Thiên hay sao?
“Quay xe, quay xe nhanh lên.” Lâm Thiên nói.
Thạch Hàn gật đầu, sao đó bẻ lái, muốn rẽ sang một đường khác.
“Brừm! Brừm!”
Lúc xe đang quay đầu, bỗng phát ra tiếng gầm rú của động cơ xe thể thao.
Lâm Thiên nhìn qua gương chiêu hậu, phát hiện ra là một chiếc Bugatti.
“Đó là xe của Phạm Nhật Long!” Đồng tử của Lâm Thiên co lại.
Chiếc Bugatti cùng với chiếc Toyota màu trắng liền chặn ở giữa đừng, ngăn không cho xe của Lâm Thiên quay đầu.
Sau đó, cánh cửa chiếc xe Bugatti mở ra. Phạm Nhật Long cùng Trần Thất Thuyết bước xuống.
“Phạm Nhật Long muốn giết tôi sao? Ngay cả lão cao thủ của gia tộc họ Trần cũng đi cùng.” Lâm Thiên nói, mặt biến sắc.
Lâm Thiên biết, không thể nào đánh bại được lão cao thủ của gia tộc họ Trần kia.
“Anh Thiên, làm sao bây giờ?” Thạch Hàn hỏi.
“Xuống xe, chạy vào trong rừng.” Lâm Thiên nói.
Quay đầu xe đã không còn kịp nữa, đường trước mặt cũng đã bị chặn, chỉ có thể đi vào hai rừng cây phía hai bên đường.
Đánh cũng không lại, đành chạy vào trong rừng vậy. Dù sao thì rừng lớn như
vậy, chỉ cần chạy tiếp có thể tìm được một nơi mà trốn. Nói không chừng, Phạm Nhật Long cũng không thể tìm được hai người.
Xem ra lúc này cũng chỉ còn cách đó, không còn cách nào khác.
“Được.” Thạch Hàn gật đầu, sau đó mở cửa xe.
Lâm Thiên cũng bước xuống xe.
“Ha ha, Lâm Thiên, lại gặp lại rồi. Hôm nay mày biết tao tìm mày có chuyện gì không?” Phạm Nhật Long cười lớn nói.
Phạm Nhật Long vừa nói vừa bước chậm rãi về phía Lâm Thiên.
“Không phải mày muốn giết tao sao?” Lâm Thiên nói, giọng lạnh lùng.
“Hóa ra mày cũng thông minh đấy. Đúng thế, hôm nay tao đến đây để lấy cái
mạng chó của mày. Chỉ với thằng Thạch Hàn bên cạnh thì không đủ để bảo
vệ mày đâu. Hôm nay mày tới số rồi.” Phạm Nhật Long nói đầy đắc ý.
“Muốn giết tao à? Mơ đi. Thạch Hàn, chạy!”
Lâm Thiên nói xong liền cùng Thạch Hàn chạy về phía rừng cây ở bên phải/
“Muốn chạy à? Đúng là ảo tưởng. chú Thuyết, mau đuổi theo chúng.”
Phạm Nhật Long nói xong liền cùng Trần Thất Thuyết chạy đuổi theo vào rừng cây.
Sau khi vào trong rừng cây.
“Không được rồi. Chúng sắp đuổi kịp.” Lâm Thiên nhìn về phía sau, thấy Phạm
Nhật Long và Trần Thất Thuyết đang đuổi theo rất nhanh.
Phạm Nhật Long có luyện võ, Trần Thất Thuyết lại là một cao thủ nội công.
Lâm Thiên chỉ là một người bình thường, tốc độ chạy sao có thể so với bọn chúng?
Tốc độ của Thạch Hàn rất nhanh, nhưng anh ta không thể bỏ lại Lâm Thiên, nên đành chạy chậm lại, đi bên cạnh Lâm Thiên.
“Anh Thiên, chúng sắp đuổi tới rồi. Ta không thoát được đâu. Để tôi ngăn bọn chúng lại, anh mau chạy đi.” Thạch Hàn nói.
“Sao thế được. Tôi không thể bỏ lại cậu. Cậu không đánh lại tên Trần Thất
Thuyết kia đâu. Nếu cậu ngăn lại bọn chúng sẽ bị giết chết mất.” Lâm
Thiên cắn răng, nói.
“Thạch Hàn, đừng đợi tôi. Tôi biết cậu có thể thoát được. Cậu mau chạy nhanh đi.”
“Anh nói gì vậy. Tôi sẽ không bao giờ bỏ lại anh.” Thạch Hàn nói đầy kiên định.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người và Phạm Nhật Long ngày càng gần, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.
“Thạch Hàn, nghe lời tôi. Cậu mau chạy nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu.” Lâm Thiên hét to.
“Anh Thiên, lúc này tôi không thể nghe lời anh được.” Thạch Hàn lắc đầu.
Sau đó, Thạch Hàn liền dừng lại.
Lâm Thiên thấy vậy cũng dừng lại.
“Thạch Hàn, cậu làm gì thế? Chạy đi!” Lâm Thiên nhìn vào Thạch Hàn.
“Anh Thiên, anh chạy đi. Tôi chặn bọn chúng lại.” Thạch Hàn nói kiên định.
Phạm Nhật Long đã đuổi kịp. Hắn thấy hai người Lâm Thiên đứng lại liền cũng dừng lại.
“Chúng mày đừng cố làm gì. Hôm nay là ngày chúng mày tiêu đời rồi.” Phạm Nhật Long cười nói.
Phạm Nhật Long tự tin hắn đã nắm chắc phần thắng, nên hắn cũng chẳng cần phải vội vã ra tay.
“Anh Thiên, chạy đi!” Thạch Hàn hét lên. “Chạy mau đi. Anh còn có lý tưởng
phải làm. Nếu anh không chạy, chúng ta đều không thoát được. Anh chạy
thoát thì tôi mới có cơ hội chạy được. Chạy đi!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Thiên thấy Thạch Hàn nói với anh với giọng hùng hổ như vậy.
Thạch Hàn vội nói tiếp:
“Anh Thiên, anh phải tin tôi. Tuy tôi không đánh lại được hắn, nhưng nếu tôi đã muốn chạy thì hắn chắc chắn không thể ngăn lại. Để tôi kiềm chân bọn chúng một lát, anh chạy đi!”
“Không được.” Lâm Thiên cắn răng, lắc đầu mà nói.
“Anh Thiên, nếu anh không chạy thì tôi sẽ chết ngay ở đây. Thạch Hàn tôi nói được làm được.”
Thạch Hàn nói xong liền lấy ra một chiếc dao găm, đặt ở trên cổ của mình.
“Được… Tôi… Tôi chạy. Thạch Hàn, cậu nhất định phải sống. Hẹn gặp cậu ở điểm
đến (Hà Nội). Đây chính là giao ước của chúng ta.” Lâm Thiên kiên nghị
nhìn Thạch Hàn.
“Được, ở điểm đến sẽ gặp lại. Tôi nhất định sẽ làm được, đây là giao ước của chúng ta.” Thạch Hàn gật đầu.
Lâm Thiên gật đầu, sau đó xoay người chạy vào trong rừng.
Lâm Thiên biết, Thạch Hàn đã chịu lấy thân mình để hi sinh cho anh một chút thời gian chạy trốn. Nếu anh ta đã quyết tâm như vậy, Lâm Thiên không
chịu chạy trốn sẽ trở thành gánh nặng của anh ta. Nếu anh chạy, Thạch
Hàn mới có cơ hội chạy.
Giống như lần bị đuổi giết ở Hải Phòng, Bạch Hổ cũng ở lại chặn lại kẻ địch. Cuối cùng Bạch Hổ cũng sống sót.
Thạch Hàn nhìn bóng Lâm Thiên chạy đi, mặt hiện lên một nụ cười.
“Anh Thiên, vĩnh biệt. Anh nhất định phải thành công, trở về báo thù cho mọi người. Báo thù cho tôi.”
Thạch Hàn hoàn toàn không tính đến chuyện chạy trốn. Những gì anh ta vừa nói
với Lâm Thiên chỉ là lừa để Lâm Thiên chạy đi mà thôi.
Thạch Hàn biết, khi đối mặt với một cao thủ nội công như Trần Thất Thuyết, anh ta đánh không lại, chạy cũng không thể thoát.
“Muốn chạy à? Nằm mơ.” Phạm Nhật Long thấy Lâm Thiên chạy đi liền định đuổi theo Lâm Thiên.
Thạch Hàn nhanh chóng chặn lại Phạm Nhật Long, nheo mắt, lạnh giọng nói:
“Muốn đuổi theo Anh Thiên thì phải bước qua xác tao đã!”
“Hừ, mày muốn chết hả? Chú Thuyết, giết hắn đi.” Phạm Nhật Long vung tay lên.
Trần Thất Thuyết gật đầu, sau đó nhắm thẳng đến phía Thạch Hàn.
“Chát! Chát! Chát!”
Hắn không hề nương tay, ngay lập tức sử dụng nội lực, đánh nhau với Thạch Hàn.
“Ộc!”
Chỉ giao đấu một lát, ngực Thạch Hàn đã bị đánh trúng. Thạch Hàn bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT