Thấy phản ứng của ông ngoại như thể biết về gia tộc họ Trần này, tựa hồ còn có chút kiêng nghị gia tộc này nữa.
“Sao người nhà Trần lại có thể đi cùng Phạm Nhật Long được.” Ông ngoại cắn răng mà nói.
“Lê Chí Thành, nói cho ông biết, tôi và con gái nhà họ Trần đã đính hôn
rồi. Hay nói cách khác, nhà tôi đã tính là thông gia với nhà Trần rồi.”
Phạm Nhật Long đắc ý nói.
“Cái gì? Cậu… nhà họ Phạm và nhà Trần là thông gia?” Mặt ông ngoại biến sắc.
“Giờ ta mới hiểu được. Nhà họ Phạm dựa vào đâu mà giăng bẫy nhà họ Triệu như vậy. Nhà họ Phạm các người là dựa hơi nhà họ Trần.” Ông ngoại nghiến
răng nói.
“Ha ha, ông đã đoán đúng rồi đấy. Nhưng hiện tại ông cũng nên tự lo cho thân mình đi.” Phạm Nhật Long cười to.
Khi ông ngoại cùng Phạm Nhật Long nói về nhà họ Trần, mặt Lâm Thiên vẫn còn đầy vẻ mơ hồ. Không phải nhưng gia tộc lớn nhất ở Kim Đô là tứ đại gia
tộc sao?
Cả vùng tây nam này đều nằm dưới tay ông ngoại. Vậy thì gia tộc Trần này
từ đâu ra? Không ngờ gia tộc lại lại khiến cho ông ngoại kiêng kị dù chỉ mới nghe tên.
Lâm Thiên vừa thấy khó hiểu vừa có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.
Đột nhiên, tổng giám đốc tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lý Tông Đế vội vàng chạy ra từ tòa nhà.
“Chủ tịch, chuyện lớn rồi. Các quản lý công ty vừa gọi điện tới, nói các
công ty dưới sự quản lý của Tỉnh Xuyên đều đột nhiên bị cảnh sát kinh tế điều tra, niêm phong. Họ nói chúng ta trốn thuế, nên cho dừng hoạt động để phục vụ điều tra.” Lý Tông Đế vội vàng nói.
“Cái gì? Sao lại có chuyện đó được?” Lâm Thiên hoảng hốt.
Lâm Thiên thấy quan hệ của tập đoàn Tỉnh Xuyên vẫn rất tốt. Sao lại đột
nhiên bị niêm phong phục vụ điều tra được? Đây là chuyện vô cùng vô lý.
Lê Chí Thành nghe được tin dữ, mặt cũng trở nên tái mét. Ông ta vội vàng
lấy ra điện thoại, gọi điện cho người quan ở phòng cảnh sát kinh tế.
“Alo, sao lại có chuyện như vậy được? Sao lại đột nhiên điều tra tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng tôi?” Lê Chí Thành vội vàng hỏi.
“Chủ tịch, bởi vì có quen biết với ông, giờ tôi cũng đang gặp rắc rối rồi, ông có biết không?” Đối phương lớn tiếng nói.
Sau đó, Lê Chí Thành nghe thấy âm thanh từ điện thoại truyền đến, có người
bắt người quen của ông ta đi, yêu cầu hợp tác điều tra. Sau đó, điện
thoại mất liên lạc.
Tổng giám đốc điều hành, Chu Tình cũng vội vàng chạy tới.
“Chủ tịch, anh Thiên, tài khoản của công ty đột nhiên bị đóng băng rồi.” Chu Tình vội nói.
“Ông ngoại, sao lại như thế được? Đây là có chuyện gì vậy?” Lâm Thiên nghe
đến một loạt tin dữ thi nhau ùa đến, đầu cũng lo lắng đến run cả người.
Nhưng anh cũng không thể nào hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
“Ông Dương vẫn đang ở bệnh viện. Lúc này chỉ có thể gọi điện cho ông ấy xem sao.” Ông ngoại nói, sắc mặt tái nhợt đi.
Ông Dương vẫn đang ở nơi chăm sóc đặc biệt. Nếu không phải chuyện bất đắc
dĩ, Lê Chí Thành cũng không muốn làm phiền ông ta. Nhưng chuyện đã đến
nước này rồi, ông ta đành gọi điện cho ông Dương để nhờ vả.
Đây cũng là hi vọng duy nhất còn lại.
Sau đó, ông ngoại mấy ra điện thoại, vội vàng gọi cho ông Dương.
“Alo. Ông Dương phải không? Công ty Tỉnh Xuyên của chúng tôi đột nhiên bị
niêm phong, tài khoản cũng bị đóng băng. Ngay cả người quen của tôi ở
phòng cảnh sát kinh tế cũng bị điều tra rồi. Sao lại có chuyện như vậy
được?” Lê Chí Thành nói đầy nghiêm trọng.
“Ông Lê à, hôm nay mạng lưới quan hệ của tôi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Không muốn nói là đã hoàn toàn tê liệt rồi. Mấy người tôi quen biết đều
đã bị bắt đi điều tra. Theo như tôi biết, nhà Trần có liên quan đến
chuyện này.” Ông Dương nói đầy mệt mỏi.
Dừng một lát, ông Dương nói tiếp. “Nếu không phải tôi từng tham gia chiến
đấu những năm 80, hơn nữa còn có công trạng không nhỏ, hiện tại có khi
tôi cũng bị bắt đi điều tra rồi.”
Lê Chí Thành nghe vậy liền lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã khụy ra phía sau.
“Ông ngoại.”
Lâm Thiên vội vàng chạy đến đỡ Lê Chí Thành, không để cho ông ngoại ngã xuống.
Trong điện thoại, ông ngô vẫn nói tiếp:
“Ông Lê à. Tỉnh Xuyên lúc này chỉ sợ không ổn rồi. Tôi bây giờ cũng không
thể rời khỏi giường bệnh. Tôi chỉ có thể cố gắng bảo vệ ông cùng Lâm
Thiên, những chuyện khác, tôi cũng khó có thể giúp.”
Giọng ông Dương cũng đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nếu là ba mươi năm trước, ở thời kì đỉnh cao của ông Dương, có lẽ ông ta còn có biện pháp để giúp Lê Chí Thành thay đổi thế cục.
Nhưng hiện giờ, ông Dương đã là một ông lão ở tuổi xế chiều, nằm trong phòng
chăm sóc đặc biệt, cũng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Những gì ông ta có
thể làm cũng rất hạn chế.
“Ông Dương, vất vả cho ông rồi…”
Lê Chí Thành mỏi mệt nói. Ông ta nói xong liền cúp máy.
“Ông ngoại, sao rồi?” Lâm Thiên vội hỏi.
“Mạng lưới quan hệ của ông Dương bị tê liệt rồi. Xong rồi, tất cả đều xong rồi…”
Ông ngoại ngửa mặt lên trời mà than dài. Giọng nói cũng tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
“Ông ngoại, họ Trần là thế nào?” Lâm Thiên cắn răng hỏi.
Lâm Thiên biết, tất cả những chuyện này đều xuất phát từ gia tộc họ Trần.
“Gia tộc Trần là gia tộc bí ẩn ở Kim Đô này. Người bình thường cũng không
mấy ai biết về sự tồn tại của gia tộc họ Trần. Nhưng đó mới là gia tộc
có gia thế nhất ở đây. Lịch sử kéo dài đến mấy trăm năm, sức mạnh rất
lớn, quyền thế cũng ngập trời.” Lê Chí Thành mệt mỏi nói.
Lúc này, mười chiếc xe cảnh sát bắt đầu tiến đến. Sau đó, một đoàn người mặc cảnh phục bước xuống.
“Đi, vào niêm phong hết tài sản của Tỉnh Xuyên. Tất cả tài sản nhà họ Lê
cũng phải được niêm phong ngay lập tức. Những người cấp cao bắt hết để
phục vụ điều tra.” Một người đàn ông trung niên đi đầu nói.
“Rõ.”
Một đoàn người mặc cảnh phục đáp lời, sau đó liền tiến nhanh vào Tỉnh Xuyên.
Người đàn ông đi đầu đi đến trước mặt Lê Chí Thành.
“Chủ tịch Lê Chí Thành. Đây là lệnh bắt, mời ông theo chúng tôi về trụ sở để hợp tác điều tra.” Người đàn ông hói đầu nói.
Sau đó, ông ta vung tay lên, hai người phía sau ông ta liền xông lên, khống chế Lê Chí Thành.
“Còn có tổng giám đốc Lý Tông Đế, giám đốc điều hành Chu Tình, hai người cũng phải đi theo tôi để phục vụ điều tra.”
Người đàn ông hói đầu lại vung tay lên. Lần này, mấy người mặc cảnh phục lại tiến lên bắt lấy Lý Tông Đế và Chu Tình.
“Ông ngoại, chú Lý, Chu Tình… Dừng tay! Dừng tay lại! Mấy người dựa vào đâu mà bắt họ? Dựa vào đâu hả?”
Lâm Thiên giận dữ hét lên. Anh cũng bước lên ngăn trở nhưng bị mấy cảnh sát ngăn lại.
“Anh chính là Lâm Thiên phải không? Nếu anh gây trở ngại cho quá trình điều
tra, chúng tôi cũng đành bắt cả anh vậy.” Người đàn ông hói đầu cười
lạnh.
“Bắt mẹ mày.”
Lâm Thiên tức giận giơ tay đánh thẳng vào mặt tên hói đầu.
Hắn liền ngay lập tức nổi giận.
“Mày còn dám đánh người? Nghĩ mình là thiếu gia của Tỉnh Xuyên à? Giờ thì
mày chẳng là cái thá gì hết. Nếu không phải bên trên ra lệnh không được
bắt mày, mày hiện tại cũng phải cho tay vào còng số tám rồi.” Người hói
đầu giận dữ nói.
Ông ngoại thấy thế liền nói lớn với Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, bình tĩnh lại. Càng những lúc như thế này, cháu càng phải bình
tĩnh, biết không? Thạch Hàn, nhớ chăm sóc Lâm Thiên cho tốt.”
Thạch Hàn gật đầu, sau đó vội vàng đi lên ngăn Lâm Thiên lại.
“Anh Thiên, đừng xúc động. Anh nhất định phải bình tĩnh.” Thạch Hàn giữ chặt lấy Lâm Thiên, thấp giọng khuyên bảo.
“Đúng thế. Lâm Thiên, anh nhất định phải bình tĩnh.” Chu Tình cũng nói.
“Lâm Thiên, nghe lời ông. Mau mua vé máy bay bay ra nước ngoài đi. Không thể ở lại đây lâu hơn nữa.” Lê Chí Thành nói.
Ông ta nói xong câu đó cũng bị áp giải vào xe cảnh sát.
Đây là những câu cuối cùng của Lê Chí Thành nói với Lâm Thiên trước khi lên xe.
Lý Tông Đế cùng Chu Tình cũng bị giải vào xe.
Nhân viên trong tòa nhà của Tỉnh Xuyên cũng bắt đầu chạy ra ngoài.
Những người điều hành cấp cao đều lần lượt bị áp giải ra, hơn nữa đều bị còng tay. Mặt họ đầy vẻ mông lung, khó hiểu. Một công ty cường đại như Tỉnh
Xuyên, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này được?
“Ha ha, Lâm Thiên. Không phải tao đã nói sao? Tao đến đây để cười nhạo mày. Giờ mày đã hiểu chưa?” Phạm Nhật Long cười ha hả.
“Phạm Nhật Long.”
Lâm Thiên nắm chặt tay lại, các khớp ngón tay vì nắm chặt mà nổi lên trắng bệch, mắt anh cũng lóe lên lửa giận.
Bởi vì anh đã hiểu rõ, tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Phạm dở trò.
còn có gia tộc Trần kia nữa.
“Lâm Thiên. Mày làm phó chủ tịch của Tỉnh Xuyên mà lại không bị bắt. Biết vì sao không? Vì tao đã sắp xếp riêng cho mày ở bên ngoài. Tao muốn mày
cảm nhận rõ cảm giác tuyệt vọng là như thế nào. Ha ha…” Phạm Nhật Long
cười sằng sặc.
“Phạm Nhật Long, tao giết mày!”
Vô cùng giận dữ, Lâm Thiên lấy ra súng ngắn trong ngực, định bắn chết Phạm Nhật Long.
“Anh Thiên, không được.”
Thạch Hàn vội vàng bắt lấy cổ tay Lâm Thiên, sau đó đoạt đi khẩu súng.
“Anh Thiên, tôi biết anh đang tức giận. Nhưng nếu anh dùng súng làm Phạm
Nhật Long bị thương, hoặc giết chết hắn, anh cũng không thể tránh khỏi
án tử.”
Thạch Hàn vội vàng khuyên bảo: “Chỉ cần còn sống, chúng ta còn có cơ hội.
Tỉnh Xuyên sụp đổ thì chúng ta xây dựng một Tỉnh Xuyên khác. Nếu không
còn mạng, cũng không thể làm được gì hết.”
“Đúng thế. Còn sống thì còn có cơ hội trả thù.” Lâm Thiên cắn răng nói.
“Còn muốn trả thù? Mơ đi.” Phạm Nhật Long đắc ý cười.
Sau đó hắn nói: “Lâm Thiên, từ giờ trở đi, mày cứ gặm nhấm cảm giác này đi. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục cảm thấy thế nào?”
“Ha ha ha ha!”
Phạm Nhật Long nói xong liền xoay người bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT