Chẳng trách lúc nãy khi Lâm Thiên tuyên bố đã mời được Chu Ân, trong mắt Lê
Hằng không hề lộ ra vẻ hoảng hốt, bởi vì ông ta biết chắc Chu Ân sẽ từ
chối!
Lê Hằng liếc mắt một cái, nói: “Lâm Thiên, thật sự không thể nói chuyện
đàng hoàng với câu mà, hiện tại còn liên lụy đến tôi? Tiếp theo, cậu vẫn nên đi nói chuyện với chủ tịch.”
“Rầm!”
“Tất cả câm miệng! Đây là phòng họp của tập đoàn Tỉnh Xuyên chứ không phải cái chợ!”
Đứng ở giữa, Lê Chí Thành đập mạnh xuống bàn.
Đột nhiên, phòng họp vốn đang rất ồn ào bỗng im bặt.
Mọi người nhìn lên thì thấy vẻ mặt của Lê Chí Thành vô cùng u ám.
Lâu lắm rồi mọi người mới thấy lại vẻ mặt khó chịu như thế này của Lê Chí Thành.
Lê Chí Thành trước tiên nhìn vào Lâm Thiên và nói: “Lâm Thiên, cháu đang
nói cái gì mà Lê Văn hải tìm người lái xe đâm vào mẹ Chu Ân, chuyện gì
đã xảy ra, cháu bình tĩnh giải thích cho cẩn thận.”
“Thưa ông, cháu vừa gọi cho Chu Ân. Cô ấy nói rằng mẹ cô ấy bị xe đụng và có
người nặc danh gọi cho cô ấy và bảo cô ấy không được tham gia vào tập
đoàn Tỉnh Xuyên, nếu không, mẹ cô ấy sẽ bị giết ngay lập tức. Mà chuyện
này cháu tin rằng là do Lê Văn Hải làm ra!” Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Thiên hai tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
“Đồ khốn nạn! Rõ ràng là không có khả năng mời người về liền ở đây bịa chuyện đổ lỗi cho người khác!” Lê Văn Hải hét lên.
Lê Chí Thành trừng mắt nhìn Lê Văn Hải: “Hiện tại ông còn chưa hỏi cháu, cháu câm miệng!”
Ngay sau đó, Lê Chí Thành lại nhìn Lâm Thiên và hỏi: “Lâm Thiên, trong xã
hội bây giờ, khi nói hay làm bất cứ điều gì đều cần phải có bằng chứng,
cháu có bằng chứng không?”
“Cháu… cháu còn chưa tìm được chứng cứ.” Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy nếu đã không có bằng chứng thì đừng có nói nhảm, nếu không thì chỉ cho
người xử lí và cháu đã phạm phải một điều cấm kỵ lớn trong kinh doanh.”
Câu nói cuối cùng Lê Chí Thành nhấn mạnh, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Lâm Thiên cúi đầu không trả lời.
Bởi vì sau khi Lâm Thiên bình tĩnh lại mới phát hiện ra lúc vừa rồi mình thật sự quá bốc đồng.
Mặc dù trong lòng anh chắc chắn rằng chuyện này nhất định có liên quan đến
Lê Văn Hải, nhưng khi không có bằng chứng, anh lại trực tiếp nổi giận
với Lê Văn hải rồi còn đánh người nữa, điều này khiến bản thân hoàn toàn bị động trước mặt các giám đốc điều hành của công ty.
Nó thậm chí sẽ kéo các giám đốc điều hành cấp trung và cấp cao này về phía đối nghịch với anh.
Nguyên nhân chính là vừa rồi Lâm Thiên quá tức giận, bị lời nói của Lê Văn hải làm kích động đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc.
Đương nhiên, có lẽ đây cũng là kế hoạch có sẵn của Lê Văn Hải, có thể bọn họ cố tình chọc giận Lâm Thiên.
Lê Chí Thành lắc đầu và tiếp tục nói: “Ngoài ra, cháu đã bắt đầu đánh đập
người khác một cách công khai trong phòng họp mà chưa nói rõ sự tình. Dù thế nào đi chăng nữa, cháu đã sai. Biểu hiện ngày hôm nay của cháu
khiến ông hơi thất vọng.”
Sau khi Lâm Thiên nghe được lời này, anh cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Thiên biết rằng mình đã bị Lê Văn Hải dắt mũi.
Lúc này trong ngực Lâm Thiên tràn đầy lửa giận, anh nóng lòng muốn xông lên đánh lên Lê Văn Hải.
Nhưng Lâm Thiên biết lúc này mình nhất định phải bình tĩnh, tức giận chỉ có
xông lên đầu, như vậy nên Lâm Thiên tràn đầy tức giận mà áp chế hết tất
cả.
Trong cuộc tranh giành quyền lực với đám người Lê Văn Hải, anh luôn phải giữ một cái đầu tỉnh táo!
Lê Chí Thành lại nhìn Lê Văn Hải.
“Lê Văn Hải, cháu muốn nói cái gì?”
“Ông ơi, cháu chỉ có một yêu cầu đó là anh ta đã đánh cháu trước mặt tất cả
các giám đốc điều hành cấp trung và cấp cao của công ty khiến tổn thương mặt mũi của cháu. Cháu muốn anh ta phải xin lỗi cháu!” Lê Văn Hải tự
tin nói.
“Lâm Thiên, cậu phải xin lỗi Lê Văn Hải! Nếu không, cậu sẽ không thể thuyết phục mọi người!” Lê Hằng đứng lên nói.
“Đúng vậy, chủ tịch! Lâm Thiên đánh người thì phải xin lỗi!”
“Đúng, anh ta phải xin lỗi!”
Chỉ trong chốc lát, những người họ Lê đó và những giám đốc diều hành trong công ty đều ủng hộ Lê Văn Hải mà đứng lên.
Nhưng không ai đứng lên nói thay cho Lâm Thiên.
Sau khi ông nội Lê Chí Thành suy nghĩ một lúc, ông ấy nhìn Lâm Thiên và
nói: “Lâm Thiên, nếu cháu có chứng cứ chứng minh Lê Văn Hải thực sự làm
ra loại chuyện như thế này thì ông sẽ tự tay đánh nó, nhưng nếu không có chứng cứ mà đánh người thì cháu thật sự phải xin lỗi nó.”
Sau khi Lê Chí Thành trầm giọng nói, tất cả mọi người có mặt ở đó lập tức
đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Thiên, muốn xem anh sẽ làm gì.
Đối với Lê Văn Hải và Lê Hằng, họ thực sự hy vọng rằng Lâm Thiên sẽ từ chối và tiếp tục gây rối, phá hủy hình ảnh của chính mình trước mặt mọi
người.
Bằng cách đó, họ có thể tiếp tục thổi lửa, sau đó áp đặt một số tội danh lên Lâm Thiên và hoàn toàn đẩy Lâm Thiên vào vực sâu mãi không thể phục hồi niềm tin với mọi người.
Lâm Thiên suy tư một chút. Anh ngẩng đầu nhìn Lê Chí Thành, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
“Thưa ông, cháu xin lỗi! Xin hãy thứ lỗi!”
Lâm Thiên nói từng chữ một, âm thanh vang vọng!
Tức giận tồn đọng trong lồng ngực Lâm thiên sắp nổ tung, Lâm Thiên càng không muốn xin lỗi Lê Văn Hải.
Bởi vì Lâm Thiên chắc chắn đó là tất cả những gì anh phải làm!
Ngoài anh ra, tuyệt đối không có ai khác!
Nhưng lý trí nói cho Lâm Thiên biết nếu anh không xin lỗi, sau đó làm ầm ĩ
lên thì cũng chỉ cho người khác chỉ trỏ, để đám người Lê Văn Hải tiếp
tục kế hoạch của họ!
Lê Chí Thành ở trước mặt anh, nhìn thấy Lâm Thiên muốn xin lỗi, ông ấy
miễn cưỡng gật đầu, nếu Lâm Thiên lựa chọn không xin lỗi thì ông ấy cũng không thể ép buộc Lâm Thiên. Nhưng ông ấy chỉ có thể thất vọng hơn.
Theo quan điểm của lê Chí Thành, đây cũng là một bài tập trong sự trưởng
thành của Lâm Thiên, một người đàn ông có thể uốn cong hay duỗi thẳng,
anh ta phải học cách cúi đầu khi cần.
Một điều quan trọng là không thể quá cứng nhắc, quá cứng nhắc sẽ dễ bị gãy.
Lâm Thiên đi thẳng tới chỗ Lê Văn Hải.
“Lâm Thiên, không phải mày rất điên cuồng và ngạo mạn sao? Không ngờ mày
cũng chỉ có như thế, lại lựa chọn xin lỗi. Thật đúng là đồ ăn hại!” Lê
Văn Hải chế nhạo.
Lúc này Lê Văn Hải rất lo lắng với Lâm Thiên, nếu anh ta đánh hắn lần nữa thì hắn liền có thể tiếp tục làm lớn lên.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Lê Văn hải, trên người một mảnh đen tối như mực toát ra một cỗ ớn lạnh.
Sau khi Lê Văn Hải cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, trong lòng không
khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy ánh mắt này quá mức kinh người, khiến lòng
hắn run lên.
“Lê Văn Hải chúc mừng mày, âm mưu của mày hôm nay đã thành công rồi đó, tao xin lỗi.” Lâm Thiên xin lỗi.
“Hừ, vô dụng!” Lê Văn Hải giơ ngón giữa khiêu khích Lâm Thiên.
Lâm Thiên không có trực tiếp đánh hắn nhưng lại đè nén lửa giận trong lòng.
“Vì Lâm Thiên đã xin lỗi rồi nên việc đánh đập tạm thời bỏ qua.” Lê Chí Thành nói.
Lê Chí Thành yêu cầu Lâm Thiên xin lỗi và tạm thời cho Lâm Thiên một bậc thang đi xuống.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành nhìn Lâm Thiên, chậm rãi nói: “Lâm Thiên, hãy nhớ
đây là việc cần có bằng chứng. Cháu có nói gì thì nói, chỉ cần cháu có
thể đưa ra bằng chứng chứng minh vụ tai nạn xe cộ của mẹ Chu Ân có liên
quan đến Lê Văn Hải, ông nhất định sẽ giải quyết cho cháu. Nhưng nếu
không có chứng cứ, thì đừng có nhắc đến nó nữa.”
Lê Chí Thành vẻ mặt ảm đạm quay lại nhìn thư ký Diệp, nói: “Thư ký Diệp,
cô cũng đi kiểm tra xem liệu mẹ của Chu Ân có liên quan đến một vũ tai
nạn xe hơi hay không.”
“Được rồi, chủ tịch. Tôi đi ngay.”
Sau khi thư ký Diệp phản hồi, anh ta nhanh chóng xoay người đi thực hiện.
Phòng họp.
Ngay khi Lê Chí Thành bước ra khỏi phòng họp, cả phòng họp vốn yên tĩnh lại đột nhiên trở nên náo động.
“Tôi không biết những gì cậu chủ Lâm Thiên nói là đúng hay sai, liệu anh có
thực sự mời được Chu Ân hay anh cố tình khoe khoang sau đó đổ lỗi cho
cậu chủ Văn Hải.”
“Ai biết được chuyện gì đã xảy ra, chúng ta thật sự không thể nói.”
Trong mắt bọn họ, có hai khả năng.
Loại thứ nhất, như Lâm Thiên nói, ban đầu anh đã mời được Chu ân, nhưng mẹ
của Chu Ân gặp tai nạn xe hơi, chính Chu Ân cũng nhận được một cuộc gọi
đe dọa, điều này khiến cô ấy không thể đến Tỉnh Xuyên.
Loại thứ hai, Lâm Thiên không mời được Chu Ân, vì để không bị mất mặt, anh
liền giả vờ nói rằng anh đã mời được Chu Ân, sau đó bịa đặt chuyện Chu
Ân bị uy hiếp, đã thế còn hắt nước bẩn lên Lê Văn Hải.
Đối với những giám đốc điều hành cấp cao hiện tại nó rõ ràng vô cùng khó hiểu và không ai có thể kết luận.
“Nhìn! Nhìn kìa! Cậu chủ Lâm lại đến tìm cậu chủ Lê Văn Hải!” Có người hét lên.
“Lâm Thiên, mày làm sao nữa vậy? Còn muốn đánh tao sao? Hãy đánh tao nếu mày có chứng cứ!” Lê Văn Hải vẻ mặt vênh váo.
“Lê Văn Hải, âm mưu của mày rất thành công. Tao thừa nhận hôm nay tao đã đi vào cái hố mà mày vẽ ra.” Lâm Thiên nheo mắt nói.
Ngay sau đó, đối thoại của Lâm Thiên chuyển biến.
“Vốn dĩ tao muốn cạnh tranh sòng phẳng với mày, nhưng vì màu muốn chơi âm mưu nên! Tao! Lâm! Thiên! Chơi! Cùng!”
Giọng điệu Lâm Thiên vô cùng sắc bén.
Sau khi để lại câu nói này, Lâm Thiên liền xoay người bước đi.
Vốn dĩ hôm nay là ngày mà Lâm Thiên toàn thắng, kết quả là do Lê Văn Hải đã dùng đến những thủ đoạn đê hèn như vậy khiến mọi việc mà Lâm Thiên làm
đều trở nên vô ích, tình thế xoay chuyển từ có lợi thành bất lợi.
Nhưng chắc chắn là!
Tất cả những gì Lâm Thiên phải gánh chịu ngày hôm nay.
Trong vài ngày tới, Lâm thiên sẽ trả lại gấp 100 lần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT