Đưa Chu Ân về nhà đã là bốn giờ chiều, Lâm Thiên lại lái xe đến công ty của chị họ Lâm Mộc Thanh.
Do chị họ anh mới kinh doanh nên chỉ thuê mặt bằng văn phòng trong tòa nhà văn phòng.
Văn phòng ở tầng dưới.
“Chị Thanh!”
Lâm Thiên vội vàng đi đến chỗ Lâm Mộc Thanh với nụ cười trên mặt.
“Lâm Thiên, chị rất vui vì gặp được em ở Kim Đô! Đi, chị họ em sẽ đưa em đi ăn một bữa ăn lớn.” Lâm Mộc Thanh mỉm cười.
Hai người gặp gỡ, tự nhiên, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lâm Mộc Thanh đưa Lâm Thiên đến một nhà hàng hàng đầu về món Pháp.
Hai đẳng cấp về đồ ăn trên thế giới đó là đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn Pháp, khỏi cần phải nói, đồ ăn Pháp có ngon hay không.
Hơn nữa những người sành về ăn uống, một số người nói rằng ăn món Pháp là những món ăn cao cấp nhất thế giới.
Bên trong nhà hàng.
Cảnh vật chung quanh nhà hàng rất sang trọng.
“Lâm Thiên, đây là nhà hàng Pháp hàng đầu Kim Đô, lượng tiêu thụ rất cao.
Chị hiếm khi đến đây ăn. Hôm nay vì thết đãi em, chị đưa em đến đây
thưởng thức thử.”
“Không sao, em sẽ xử hết.” Lâm Thiên cười nói.
“Chuyện này làm sao có thể? Chị là chị họ của em, hôm nay chị có chuyện phải xử lý em, em không được phép giành với chị.” Lâm Mộc Thanh bĩu môi.
Lúc này, người phụ vụ đưa thực đơn ra.
Lâm Thiên xem qua thực đơn, có hai thực đơn, một bằng tiếng Anh và một bằng tiếng Pháp, khi nhìn thấy nó Lâm Thiên liền choáng váng.
Trình độ tiếng anh của Lâm Thiên thực sự rất bình thừng.
“Thưa ngài, ngài có cần tôi giới thiệu không?” Người phục vụ mỉm cười nói.
Rõ ràng là người phục vụ thấy Lâm Thiên có thể không đọc được thực đơn,
nên họ liền đưa ra loại đãi ngộ là giới thiệu bằng lời nói.
“Không, chị Thanh, chị gọi đi.”
Lâm Thiên đưa thực đơn cho Lâm Mộc Thanh.
Dù gì, Lâm Mộc Thanh cũng tốt nghiệp ngành kinh doanh trường đại học
Havard ở nước Mỹ nên tiếng anh của cô ấy là hoàn toàn xuất sắc.
“Được, để chị chọn.” Lâm Mộc Thanh gật đầu.
Sau khi gọi món xong.
“Nhân tiện, Lâm Thiên, chị đã hẹn với một người bạn vào ngày hôm qua, em có
phiền nếu bây giờ người bạn ấy đến ăn cùng không?” Lâm Mộc Thanh nói.
“Chị Thanh, sẽ không phải là bạn trai chị đúng không?” Lâm Thiên cười gằn.
“Vớ vẩn, là một cô gái. Là bạn tốt của chị, cô ấy cũng là cựu sinh viên
ngành kinh doanh ở trường đại học Harvard.” Lâm Mộc Thanh nói.
“Hóa ra là như vậy.” Lâm Thiên gật đầu.
Sau khi Lâm Thiên nghe Lâm Mộc Thanh nói về chuyện này, anh đột nhiên nhớ
ra chị họ Lâm Mộc Thanh của anh tốt nghiệp trường đại học Harvard, không biết cô ấy có quen biết Lâm Mộc Thanh hay không.
“Đây là một đại mỹ nhân đó, có muốn chị mai mối cho em không?” Lâm Mộc Thanh cười nói.
“Nhân tiện, chị Thanh, dự án Bình Thiên của chị như thế nào rồi?” Lâm Thiên hỏi.
“Nói đến đây, thật cảm ơn 350 tỷ lần trước em đã đưa cho chị trong bữa tiệc sinh nhật lần trước của ông nội.”
“Sau khi tiền được chuyển đến, nó đã giúp chị giải quyết vấn đề về chuỗi
vốn. Hiện tại dự án đã hoàn thành, ứng dụng sẽ sớm được quảng bá và ước
tính có khoảng 105 tỷ sẽ được đầu tư vào để quảng bá.” Lâm Mộc Thanh
nói.
“Quỹ mở rộng 105 tỷ liệu có đủ không?” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên biết muốn quảng bá là phải đốt tiền, mấy trăm ngàn tỷ cũng không đủ để đốt, chỉ sợ một tuần nữa sẽ cháy hết.
“Chị đã liên hệ với một nhà đầu tư. Sau đợt quảng bá đầu tiên với 105 tỷ, họ sẵn sàng bỏ vốn đầu tư thêm gấp 2 đến 3 lần. Ước tính khoảng 175 tỷ là
đủ cho một đợt quảng bá lớn.” Lâm Mộc Thanh nói.
Lâm Thiên gật đầu.
“Mà này, Lâm Thiên, tại sao em lại đột ngột đến Kim Đô, em định đến đây để phát triển sao?” Lâm Mộc Thanh tò mò hỏi.
“Ông nội yêu cầu em đến trụ sở chính của Tổng công ty Tập đoàn Tỉnh Xuyên để phát triển.” Lâm Thiên nói.
“Ồ? Nếu chị nhớ không nhầm, Lê Chí Thành còn có cháu trai, khi em đến tổng
công ty làm việc nhất định ông ấy sẽ xem em như một cái gai trong mắt,
gai trong thịt!” Lâm Mộc Thanh nói.
“Đúng vậy, vốn là ông nội muốn bổ nhiệm em làm phó tổng giám đốc Tỉnh Xuyên
nhưng ông ấy và mấy người nhà họ Lê đều cản trở.” Lâm Thiên cười khổ.
Lâm Thiên nói tiếp: “Để ngăn chặn miệng của mấy người này, ông nội đã giao
cho em và Lê Văn Hải nhiệm vụ đó là mời được một nữ doanh nhân giỏi cho
Tập đoàn Tỉnh Xuyên, ai mời về được sẽ được thăng chức phó tổng giám
đốc. Hiện tại em đang lo lắng về chuyện này.”
“Ồ? Nữ doanh nhân tài ba này là ai? Làm sao có thể khiến ông Lê chú ý đến như vậy?” Lâm Mộc Thanh tò mò hỏi.
Ngay khi Lâm Mộc Thanh vừa nói xong, điện thoại di động của cô ấy vang lên.
“Lâm Thiên, là điện thoại của người bạn mà chị vừa nhắc đến với em. Có lẽ cô ấy đã đến nơi. Chị sẽ ra ngoài đón cô ấy.” Lâm Mộc Thanh cười nói.
Nói xong, Lâm Mộc Thanh lập tức đứng lên. Vừa trả lời điện thoại vừa bước ra cửa.
Lâm Thiên nghĩ khi Lâm Mộc Thanh và bạn của cô ấy vào đây, anh nhất định phải hỏi xem bọn họ có biết Chu Ân hay không.
Vài phút sau, cửa nhà hàng bị đẩy ra, Lâm Mộc Thanh cùng một bóng người
xinh đẹp bước vào nhà hàng, sau đó đi bộ đến bàn mà anh đang ngồi.
Lâm Thiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy cô gái đang đi cùng với Lâm Mộc thanh.
“Là cô ấy! Bạn của chị Thanh… hóa ra là cô ấy!”
Lâm Thiên trợn to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì người phụ nữ đi vào cùng Lâm Mộc Thanh không phải ai khác mà là Chu Ân!
Lâm Mộc Thanh và Chu Ân mỉm cười bước vào, vì thế Chu Ân vẫn chưa nhận ra Lâm Thiên.
Hai người nhanh chóng bước đến ngồi vào bàn.
“Chu Ân. Để tôi giới thiệu với cậu, đây là em họ Lâm Thiên của tôi!” Lâm Mộc Thanh nói.
“Lâm… Lâm Thiên!”
Chu Ân che miệng nhỏ nhắn kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
“Chu Ân, tôi thật không ngờ đến rằng hóa ra cô lại là bạn tốt của chị họ tôi.” Lâm Thiên cười.
“Lâm Thiên, không ngờ anh lại là em họ của Lâm Mộc Thanh!” Chu Ân che miệng cười.
“Cậu… hai người quen nhau sao?” Lâm Mộc Thanh càng thêm khó hiểu, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ừ, hai chúng tôi/ em quen nhau từ trước!”
Lâm Thiên và Chu Ân đồng thanh.
“Cái này… Có hai trong hai người có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy
ra? Tại sao tôi lại cảm thấy chỉ có mình tôi là không biết gì?” Lâm Mộc
Thanh kỳ quái nói.
“Chị Thanh, chị ngồi xuống trước đi, từ từ em giải thích sau.” Lâm Thiên cười nói.
Sau khi cả ba đã ổn định chỗ ngồi.
“Chị Thanh, không phải vừa rồi chị hỏi em người phụ nữ tài giỏi mà ông Lê
bắt em và Lê Văn Hải đi mời là ai sao? Chính là, Chu Ân.” Lâm Thiên
khoát tay.
Lâm thiên cũng nhìn Chu Ân, không thể không hỏi: “Chu Ân, lúc trước cô nói
là cô đã đồng ý đến làm cho công ty bạn cô nên mới không đồng ý lời mời
của tôi. Chẳng lẽ… cô đến công ty của chị họ tôi?”
“Ừ!” Chu Ân gật đầu.
“Chuyện này… thật sự như phim truyền hình, hóa ra mọi thứ lại như vậy.” Lâm thiên không khỏi lắc đầu cười.
Tất cả những điều này thật quá kịch tính chả trách Lâm Thiên không nghĩ tới nó nhiều như vậy.
Trên thực tế, Lâm Thiên lẽ ra phải nghĩ rằng cựu sinh viên ngành kinh doanh
trường đại học Harvard mà Chu Ân đề cập tới có thể là chị họ Lâm Mộc
Thanh của anh.
“Hình như tôi hiểu một chút rồi. Lâm Thiên, em muốn mời Chu Ân về cho Tập
đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng Chu Ân lại từ chối em vì đã đồng ý đến công ty
chị, phải không?”
“Ừ.” Lâm Thiên cười nhạt gật đầu.
“Như vậy đây thật sự giống như phim mà.” Lâm Mộc Thanh che miệng cười khúc khích nói.
“Ai nói không phải, sau khi đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng không phải là vòng của chị họ tôi sao.” Lâm Thiên khoát tay nói.
Trước kia Lâm thiên từng giao cho Độc Nha tra xem Chu Ân đã nhận lời đến công ty ai, nhưng anh không ngờ đó lại là chị họ anh.
Lâm Mộc Thanh nhìn Chu Ân cười nói: “Chu Ân, Tỉnh Xuyên khá tốt, tại sao cậu không đến Tỉnh Xuyên làm cho nhàn.”
Lâm Mộc Thanh vừa nghe Lâm Thiên nói mời Chu Ân có liên quan đến cuộc thi
đấu giữa anh và Lê Văn Hải, đương nhiên là cô ấy muốn giúp Lâm Thiên
rồi.
“Nhưng mà, công ty của cậu…” Chu Ân nhìn Lâm Mộc Thanh.
“Không sao, tôi không sao, chỉ cần lâu lâu cậu rảnh rỗi hướng dẫn một hai cái là được.” Lâm Mộc Thanh cười nói.
Lúc này, Lâm Thiên cũng mong chờ nhìn Chu Ân, bây giờ đột nhiên anh cảm thấy hi vọng ở ngay trước mắt.
“Nếu Lâm Mộc Thanh đã nói như vậy, được rồi.”
Chu Ân vừa nói vừa nhìn Lâm thiên: “Lâm Thiên, vì chị họ Lâm Mộc Thanh của
anh đã nói hết nên tôi hứa với anh tôi sẽ chuyển sang tập đoàn Tỉnh
Xuyên.”
Sau hai ngày tiếp xúc, đặc biết là ngày Chu Ân và Lâm Thiên ở khi vui chơi, Chu Ân có ấn tượng rất tốt về anh, chỉ là do cô ấy đã đồng ý với Lâm
Mộc Thanh cùng nhau khởi nghiệp nên đành phải từ chối lời mời của Lâm
Thiên.
Bây giờ vấn đề của Lâm Mộc Thanh đã được giải quyết, cô ấy tự nhiên cũng không còn vướng mắc gì.
Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời đồng ý của Chu Ân.
Chỉ cần Chu Ân gia nhập tập đoàn Tỉnh Xuyên, thông báo là nhờ Lâm Thiên mới đến thì trận chiến giữa anh với Lê Văn Hải, Lâm Thiên thắng chắc!
Chiến thắng này hoàn toàn có ý nghĩa đối với khả năng kiểm soát tập đoàn Tỉnh Xuyên trong tương lai của Lâm Thiên!
Hơn nữa, Tập đoàn Tỉnh Xuyên có thể có được một nữ doanh nhân giỏi
như Chu Ân gia nhập thì chắc chắn là điều tuyệt vời cho tập đoàn.
“Chu Ân, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi!” Lâm Thiên vui vẻ cười nói.
Rốt cuộc, anh đã thắng trong cuộc đọ sức này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT