"Biện pháp ư? Văn Hải à, biện pháp đơn giản và có hiệu quả nhất chắc chắn là
tiền rồi, cháu mau chóng đi tìm cái cô Chu Ân kia, sau đó dùng thật
nhiều tiền mời cô ta, nếu cô ta không đồng ý thì tiếp tục đưa nhiều tiền hơn nữa, đến khi nào cô ta chấp nhận thì thôi!" Lê Hằng nói.
"Đúng rồi, sao cháu không nghĩ tới cách này sớm hơn nhỉ! Tiền chính là cách
giải quyết vấn đề nhanh nhất mà!" Lê Văn Hải bất chợt ngộ ra, vui mừng
nói.
"Cháu mau chóng đi ngay đi, nhất định phải thật nhanh, tuyệt đối đừng để
thằng nhóc Lâm Thiên kia nhanh chân đến trước, cậu sẽ tìm cách giữ chân
cậu ta giúp cháu." Lê Hằng nói.
"Vâng vâng vâng! Cháu sẽ đi ngay!" Lê Văn Hải gật gật đầu, vội vàng đi ra ngoài thật nhanh...
Một bên khác.
Lâm Thiên vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trong văn phòng Chủ tịch.
"Ông ngoại."
Lâm Thiên đi vào văn phòng. Lê Chí Thành đang đứng trước cửa sổ.
"Lâm Thiên à, cháu đến đây." Lê Chí Thành nói.
Lâm Thiên gật gật đầu, sau đó cũng đi đến chỗ cửa sổ.
"Kim Đô phồn hoa thật đấy." Lâm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cao ốc Tỉnh Xuyên, là tòa nhà cao nhất của khu đang phát triển này. Từ đây, chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ khu đang phát triển ngoài kia. Đứng ở chỗ cao, nhìn xuống những người dưới kia, có phải sẽ có cảm giác rằng
họ chỉ là sâu bọ hay không." Lê Chí Thành chậm rãi nói.
"Vâng. Chẳng qua đứng càng cao, cũng sẽ càng nguy hiểm." Lâm Thiên nói.
"Ông đã già rồi, đã không thể nào đứng vững ở nơi đây nữa. Lâm Thiên, cháu
rất thông minh, suy nghĩ lại chín chắn, cháu có đủ năng lực để đưa Tỉnh
Xuyên lên những nấc thang cao hơn nữa." Lê Chí Thành nói. Ngay sau đó,
Lê Chí Thành xoay người, nhìn về phía Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, hôm nay tại phòng họp, bất đắc dĩ nên ông mới phải đưa ra nhiệm
vụ cạnh tranh cho cháu cùng Lê Văn Hải. Nếu ông không làm như vậy, Lê
Văn Hải và những người trong nhà họ Lê chắc chắn sẽ không chấp nhận." Lê Chí Thành nói.
Trước khi họp, Lê Chí Thành đã nói với Lâm Thiên rằng ông sẽ giao cho anh
chức phó tổng giám đốc quản lý, thế nhưng cuối cùng ông lại không thể
thực hiện được lời hứa của mình. Lê Chí Thành thật sự cảm thấy thẹn với
Lâm Thiên.
“Cháu hiểu mà ông ngoại, chỉ cần cháu hoàn thành nhiệm vụ, đưa được tài nữ
Chu Ân đến công ty ta, là có thể bắt bọn họ ngậm miệng, không còn lý do
phản đối cháu trở thành phó tổng giám đốc tập đoàn rồi." Lâm Thiên nói.
"Nhưng nếu cháu thất bại, vậy thì người trở thành phó tổng giám đốc sẽ là Văn
Hải. Chuyện này sẽ cực kì bất lợi cho cháu đó." Lê Chí Thành nói.
"Ông ngoại đừng lo, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức mà." Lâm Thiên chân
thành nói. Anh biết rõ đây là trận chiến đầu tiên của mình khi tới công
ty. Vốn dĩ bản thân không được nhiều người giúp đỡ ủng hộ, nếu lần này
người thất bại là mình, Lê Văn Hải cùng những quản lý theo phe cậu ta
chắc chắn sẽ nhảy ra, chỉ trích Đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ tập đoàn sẽ
không còn ai đánh giá cao mình nữa, nếu mình muốn vực dậy sẽ cực kỳ khó
khăn. Cho nên nhiệm vụ này đối Lâm Thiên mà nói là cực kỳ quan trọng,
chỉ có thể thành công, không cho phép thất bại!
"Đây là thông tin về Chu Ân, coi như là ông giúp cho cháu một lần. Ông tin
cháu có thể làm được." Lê Chí Thành đưa một phần tư liệu cho Lâm
Thiên.
"Cháu cảm ơn ông." Lâm Thiên tiếp nhận tư liệu.
Lê Chí Thành xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Nói thật, Lê Văn Hải tuy là cháu nội của ông, lại chẳng có tài cán gì, nó thật sự
không thể nào gánh vác nổi Tỉnh Xuyên trên vai, ông thấy cháu có đủ khả
năng làm việc này hơn."
"Cảm ơn ông đã tin tưởng cháu. Cháu xin phép đi trước để làm nhiệm vụ."
Lâm Thiên chào ông, sau đó quay người rời đi. Đối Lâm Thiên tới nói, mặc dù trước mắt các quản lý trong công ty có ý giúp đỡ anh, phe phái chi thứ
nhà họ Lê là phản đối. Nhưng, Lê Chí Thành lại lựa chọn giúp đỡ anh.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Lâm Thiên vừa đi xuống lầu dưới, vừa xem thông
tin Thông tin trong tư liệu không nhiều. Nhưng địa chỉ công ty hay địa
chỉ gia đình Chu Ân đều có đầy đủ.
"Anh Thiên, hiện tại anh đã nghĩ ra cách để mời cô tài nữ kinh doanh Chu Ân này về làm việc cho Tỉnh Xuyên chưa?" Thạch Hàn hỏi.
"Biện pháp rất đơn giản, đưa tiền. Cho cô ta thật nhiều tiền, 35 tỷ không đủ
thì tăng lên 175 tỷ, 175 tỷ còn ít thì đưa luôn 350 tỷ. Đối với số tiền
lớn như vậy, tôi tin cô ta sẽ nguyện ý về công ty chúng ta." Lâm Thiên
nói.
Nện tiền đào người, đây là biện pháp thô bạo, hữu hiệu, đơn giản nhất.
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Mục đích mà tôi lôi kéo cô ta, chủ yếu là vì đánh
bại Lê Văn Hải, cho nên tốn bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì."
"Cậu nói cũng đúng.” Thạch Hàn gật đầu thể hiện sự đồng ý.
Lâm Thiên lại lắc đầu, lo lắng nói: "Nhưng Lê Văn Hải cũng sẽ sử dụng biện
pháp này giống chúng ta. Chỉ cần cậu ta không quá ngu, cậu ta chắc hẳn
cũng sẽ làm như thế."
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Thạch Hàn, lát nữa anh lái xe. Chúng ta hiện tại
không có thời gian, cần tranh thủ đoạt lấy thời cơ, cướp Chu Ân về tay
trước rồi tính!".
Kỹ thuật lái xe của Lâm Thiên chỉ ở mức thường thường, mà anh cũng hoàn toàn chưa quen thuộc với đường xá ở Kim Đô.
Nhưng trước đó Thạch Hàn đã từng đến Kim Đô để làm bảo tiêu cho Lâm Thiên.
Anh ta vẫn luôn Kim Đô, mức độ quen thuộc đường xá nơi đây chắc chắn cao hơn nhiều so với Lâm Thiên. Hơn thế nữa, Thạch Hàn lại từng làm đội
viên đặc chiến của chiến đội Giao Long, kỹ thuật lái xe cũng cực kỳ cao
siêu!
"Không có vấn đề!" Thạch Hàn gật gật đầu.
Cứ vừa đi vừa nói chuyện như vậy, chẳng mấy chốc hai người liền đi chỗ để xe.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bánh xe đều bị xẹp hết rồi!"
Lâm Thiên nhìn bốn cái bánh xe xẹp lép, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực
kì khó coi. Bây giờ đang phải chạy đua với thời gian mà lại xảy ra
chuyện như vậy!
Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, tiếng pô xe phát ra từ một chiếc siêu xe thể thao đột
nhiên vang lên. Lâm Thiên quay đầu nhìn lại, là một chiếc Porsche siêu
tốc độ đang chạy! Chiếc Porsche chạy ngang qua chỗ Lâm Thiên liền ngừng
lại. Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái chính là Lê Văn Hải.
"Lâm Thiên, tao đi trước nhá, ha ha!” Lê Văn Hải ha ha cười nói.
Ngay sau đó, Lê Văn Hải dẫm mạnh chân ga, Porsche mau chóng phóng đi, trong nháy mắt liền mất hút trên đường lớn.
"Khốn nạn! Bánh xe chắc chắn là bị Lê Văn Hải đâm thủng! Thật là đáng
chết!" Lâm Thiên hung hãn nói. Lâm Thiên biết, tiên cơ sắp bị Lê Văn Hải cướp mất. Một khi mất đi quyền chủ động, thì anh cũng đã thất bại một
nửa trong nhiệm vụ này rồi.
"Tên Lê Văn Hải này thật là đốn mạt mà. Anh Thiên, tên kia đã xuất phát,
chúng ta không thể chậm trễ hơn nữa. Nếu không thể dùng xe này thì mau
chóng đặt xe khác tới đây đi!" Thạch Hàn nói.
"Được!" Lâm Thiên gật gật đầu. Hiện tại cũng không còn cách nào tốt hơn. May mắn
cho Lâm Thiên, vừa ra tới lề đường, đã thành công bắt được một chiếc xe
taxi.
Sau khi lên xe, Lâm Thiên liền vội vàng nói: "Tài xế, bác làm ơn chạy tốc
độ nhanh nhất đến đường tài chính khu Đông Thành giúp tôi!"
"Cậu ơi, xe tôi chỉ có thể chạy nhanh tới mức này, tôi cũng không phải lái máy bay đâu." Lái xe nói.
"Tôi trả bác 20 triệu, chạy tốc độ nhanh nhất cho tôi!"
Lâm Thiên lấy ra một xấp tiền, giơ ra trước mặt tài xế.
Mặc dù bây giờ đã bị Lê Văn Hải bỏ lại khá xa, nhưng anh phải nhanh chóng
rút ngắn khoảng cách! Nếu Lâm Thiên đi trễ nửa tiếng so với Lê Văn Hải,
cậu ta sẽ có khả năng ký kết được hợp đồng với Chu Ân trong khoảng thời
gian này.
Một khi hợp được ký kết, Lâm Thiên sẽ không còn cách nào để thay đổi kết quả cả!
Lái xe nhìn thấy một xấp tiền lớn như thế ở ngay trước mặt, hai mắt tỏa
sáng. Số tiền này tương đương với một tháng tiền lương của ông ta đó!
Hai mươi lăm phút sau, xe taxi đến trước cổng của một công ty.
Trên đường đi, chiếc xe taxi này gần như là đều chạy với tốc độ nhanh nhất.
Mặc dù kia Lê Văn Hải sử dụng xe thể thao, nhưng ở con đường thành phố vốn
rất hỗn loạn, xe thể thao cũng không thể nào nhanh hơn xe taxi bao
nhiêu cả, Lâm Thiên tin tưởng, cứ cho là mình xuất phát sau thì chắc
chắn khoảng cách giữa anh và Lê Văn Hải cũng không quá lớn.
Ở bãi đỗ xe dưới lầu của công ty, Lâm Thiên nhìn thấy chiếc Porsche của
Lê Văn Hải đang đậu ở bên trong. Điều này đủ để chứng minh cậu ta hiện
tại đã tiến vào công ty.
"Thạch Hàn. Chúng ta cũng tranh thủ thời gian vào thôi." Lâm Thiên nhanh chóng bước về phía tòa nhà công ty.
Công ty này tên là Công ty TNHH Internet Vân Du, là một công ty chuyên cung
cấp dịch vụ internet nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên, có tổng giá trị
thị trường là hơn 28 nghìn tỷ, cũng là một công ty cực kì lớn mạnh tại
Kim Đô.
Chu Ân – người mà Lâm Thiên muốn lôi kéo, chính là tổng giám đốc của công ty này.
Lâm Thiên vội vã đi tới đại sảnh lầu một của công ty.
"Chào anh, ta muốn tìm tổng giám đốc Chu Ân." Lâm Thiên đi đến chỗ quầy tiếp tân, nói rõ mục đích anh tới đây.
"Chào anh, xin hỏi anh họ gì, có lịch hẹn trước với giám đốc Ân của chúng tôi không ạ?" Nhân viên lễ tân hỏi.
“Tôi không có hẹn trước, thực ra tôi là tổng thanh tra tập đoàn Tỉnh Xuyên,
có việc làm ăn muốn bàn bạc với cô ấy, làm phiền mọi người thông báo một tiếng với giám đốc Ân giúp tôi." Lâm Thiên nói.
"Tổng thanh tra tập đoàn Tỉnh Xuyên? Ban nãy cũng có một vị tự xưng là tổng
thanh tra tập đoàn Tỉnh Xuyên vừa vào đây." Nhân viên lễ tân cực kì kinh ngạc.
"Cái gì? Cậu ta đã đi lên rồi sao?" Lâm Thiên vội vàng hỏi thăm.
"Vâng, sau khi tôi thông báo cho giám đốc Ân, liền dẫn vị khách kia lên lầu
gặp cô ấy, lúc này có lẽ là người kia đã vào phòng làm việc của giám đốc rồi." Nhân viên lễ tân trả lời.
"Cậu ta tới phòng làm việc của giám đốc Ân được bao lâu rồi?" Lâm Thiên vội vàng hỏi tiếp.
"Không lâu, chắc cũng chỉ khoảng năm, sáu phút gì đó thôi." Nhân viên lễ tân nói.