"Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người đến đây, chính là muốn giới thiệu mọi
người với cháu ngoại Lâm Thiên của tôi, thằng bé bây giờ đang đợi ở bên
ngoài."
"Cái gì, cậu chủ Lâm đã đến công ty chúng ta rồi sao!"
Mọi người tại đây đều lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
"Lâm Thiên, cháu vào đi." Lê Chí Thành hướng về phía cửa, nói.
Không biết từ ai bắt đầu, mà khắp căn phòng đều vang lên tiếng vỗ tay.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cánh cửa phòng hội nghị, chờ đợi Lâm Thiên đi vào.
"Đáng chết! Ông già gọi thằng đó tới là có ý gì!" Lê Văn Hải cắn răng, khuôn mặt đầy ngập sự tức giận.
"Cậu chủ Văn Hải, cậu bình tĩnh, bình tĩnh đã." Quản lý Lỗ gượng cười an ủi.
Cùng lúc đó, Quản lý Lỗ hướng ánh mắt tới cửa phòng hội nghị, muốn nhìn cái người gọi là cậu chủ Lâm Thiên kia một chút thử xem.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một bóng dáng trẻ tuổi chậm rãi đi vào văn phòng.
"Là cậu ta!"
Lúc quản lý Lỗ vừa nhìn thấy Lâm Thiên, ông ta sợ đến nổi hai mắt trợn to,
toàn thân run lẩy bẩy. Chủ quản Lỗ liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm
Thiên, đây không phải là kẻ mà trước đó có mâu thuẫn với ông ta hay sao?
Cả khuôn mặt của quản lý Lỗ đều biến thành màu gan heo. Trời ạ, cái người
mà lúc trước ông ta buông lời sỉ nhục kia, vậy mà lại là Lâm Thiên –
cháu ngoại của Lê Chí Thành?
Cậu ta chính là cháu ngoại của Lê Chí Thành, mà ông ta chẳng qua chỉ là một quản lý nhỏ nhoi trong công ty mà thôi. Có một chuyện mà ông ta cực kỳ
rõ ràng, đó chính là với thân phận này của Lâm Thiên, muốn làm ông ta
xong đời là việc dễ như trở bàn tay...
Lúc này Lâm Thiên đã bước lên bục.
"Vị này ắt hẳn là cậu chủ Lâm Thiên nhỉ? Nhìn dáng vẻ kìa, trông chả giống một cậu chủ nhà giàu có chút nào."
"Đúng vậy, cậu chủ Lâm Thiên này so với những cậu ấm cô chiêu của các gia
đình quyền quý thì khác một trời một vực. Nói không chừng cậu ta thật sự không muốn giống như những cô cậu chủ nhà giàu ăn chơi trác táng kia
đâu."
Nhóm quản lý cấp cao nhìn cách ăn mặc vô cùng bình dân của Lâm Thiên, lòng
thầm nghĩ người này hoàn toàn không giống với những cậu ấm cô chiêu chỉ
muốn dát vàng nạm bạc lên người ngoài kia chút nào.
"Các vị, tôi xin chính thức giới thiệu với mọi người, đây chính là cháu
ngoại trai của tôi Lâm Thiên." Lê Chí Thành cười tủm tỉm nói.
Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt một lần nữa.
"Xin chào, rất hân hạnh được làm quen với mọi người." Lâm Thiên hướng đám người mỉm cười ra hiệu.
"Trước đó các vị cũng đã nghe tôi nêu ra những thành tích mà Lâm Thiên đã đạt
được, cũng như hiểu thêm về năng lực của cậu ấy. Tôi nghĩ mọi người cũng đã có những hiểu biết cơ bản về cậu ấy rồi nhỉ. Nhân đây, tôi cũng muốn thông báo với mọi người một chuyện, đó là tôi sẽ bổ nhiệm cậu ấy làm
phó tổng giám đốc quản lý của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta." Lê Chí
Thành nói.
"Phó tổng giám đốc quản lý ư?"
Toàn trường một mảnh xôn xao, rất nhiều người đều kinh ngạc không thôi.
Chỉ từ tuyên bố này của Lê Chí Thành, bọn họ cũng đủ để nhìn ra, ông ấy mười phần coi trọng Lâm Thiên.
Về phần Lê Văn Hải, sau khi nghe được lời này của Lê Chí Thành, cánh tay
cầm ly nước của cậu ta đã run rẩy không ngừng, trong mắt càng loé lên
lửa giận.
"Ông nội! Cháu không phục!" Lê Văn Hải mạnh mẽ đứng dậy, thanh âm vang dội.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều dồn hết lên người Lê Văn Hải.
"A? Cháu có gì mà lại không phục?" Lê Chí Thành nhìn Lê Văn Hải.
"Ông nội, dựa vào cái gì mà hiện tại cháu chỉ là tổng thanh tra, còn cậu ta
vừa mới đến đã trực tiếp được bổ nhiệm chức phó tổng giám đốc quản lý
chứ! Ông nội, cháu họ Lê, sau này cháu mới là người tiếp quản nhà họ Lê. Còn cậu ta chỉ là một kẻ khác họ thôi!" Giọng điệu Lê Văn Hải vô cùng
tức giận.
Lê Văn Hải rất rõ ràng, người thừa kế tương lai của tập đoàn Tỉnh Xuyên,
hoặc là cậu ta hoặc là Lâm Thiên. Nhưng bây giờ ông nội muốn giao trách
nhiệm lớn như vậy cho Lâm Thiên, ông nội rõ ràng là muốn thiên vị Lâm
Thiên, cậu ta đương nhiên là không phục. Hơn thế nữa, một khi Lâm Thiên
trở thành phó tổng giám đốc quản lý, vậy thì cậu ta sẽ trở thành người
lãnh đạo trực tiếp, có thể đè lên đầu Lê Văn Hải!
Lúc này, một số tổng thanh tra tài vụ khác trong công ty cũng đứng dậy.
"Chủ tịch Lê, tôi cũng cảm thấy chuyện này không quá thỏa đáng." Một người
đàn ông trung niên đứng dậy. Người này là tổng thanh tra tài vụ của tập
đoàn Tỉnh Xuyên, Lê Hằng.
Mọi người đều biết, ông Lê tuổi tác đã cao, việc tuyển người thừa kế hiện
đang vô cùng gấp rút. Mà người thừa kế Tỉnh Xuyên chỉ có thể là một
trong hai người Lâm Thiên và Lê Văn Hải.
Tổng thanh tra tài vụ Lê Hằng, là cháu họ của Lê Chí Thành. Là một người bên chi thứ của nhà họ Lê, hắn đương nhiên là sẽ đứng về phía Lê Văn Hải,
chứ không phải là ủng hộ một người khác họ như Lâm Thiên.
"Cậu Hai, cháu thấy việc này cần bàn bạc lại."
"Chủ tịch Lê, cá nhân tôi cũng thấy không ổn."
Phút chốc, lại có thêm vài vị quản lý cấp cao đứng dậy. Bọn họ hoặc là có
quan hệ với chi thứ nhà họ Lê, hoặc là người theo phe Lê Văn Hải. Mặc dù có một số quản lý cấp cao sau khi nghe được thành tích và năng lực của
Lâm Thiên rất muốn ủng hộ anh, nhưng bọn họ sợ nếu ủng hộ Lâm Thiên thì
sẽ gặp phải sự chèn ép, bắt nạt của Lê Văn Hải. Lê Hằng và những người
thuộc phe phái hai người kia, cho nên cũng không dám tỏ thái độ.
Đối với chuyện như thế này, thường thì phần lớn người trong số các quản lí
cấp cao nếu có thể bảo trì trung lập, liền bảo trì trung lập. Trong
lúc mọi việc còn đang chưa rõ ràng cũng không dám tùy tiện lựa chọn, vì
hậu quả khi lựa chọn sai là rất nghiêm trọng.
Cho nên, cả khán phòng không có một ai dám đứng dậy ủng hộ Lâm Thiên.
Lê Chí Thành nhướng mày, nhìn mọi người một cái, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Lê Văn Hải.
"Văn Hải, cháu vừa mới hỏi ông dựa vào cái gì đúng không? Vậy ông sẽ trả lời cháu. Là nhờ vào năng lực của Lâm Thiên, nên ông mới để cậu ấy đảm
đương chức vị phó tổng giám đốc quản lý này. Mà cháu thì không có gì cả. Thành tựu cùng những công lao mà cậu ấy đã đạt được, khi nãy ông đã vừa mới nói qua, nhưng còn cháu thì sao? Lâu như vậy, lại một chút thành
tích đều không có!" Lê Chí Thành lạnh giọng nói.
"Ông nội, đó là vì ông tạo điều kiện cho cậu ta thể hiện, nhưng ông lại
chẳng để cho cháu một cơ hội nào cả. Nếu ông cũng tạo điều kiện cho
cháu, cháu cũng có thể làm ra được những thành tích như thế!" Thanh âm
Lê Văn Hải trở nên gay gắt lên.
"Vậy được rồi, ông sẽ cho cháu cơ hội này. Ông sẽ cho cháu cùng Lâm Thiên
một khảo nghiệm, đứa nào có thể thông qua, ông sẽ giao chức phó tổng
giám đốc quản lý cho đứa đó, cháu thấy thế nào?" Ông Lê nói.
"Được thôi ông nội, ông nói đi, là khảo nghiệm gì!" Lê Văn Hải nói.
"Gần đây ông nghe nói một nhân tài thương nghiệp tên Chu Ân vừa trở về sau
thời gian du học tại Trường Kinh doanh Harvard. Là tài nữ trong giới
kinh doanh, hiện đang là tổng giám đốc của một công ty vừa mới thành lập tại Kim Đô. Hai người các cháu, nếu ai có thể thuyết phục cô ấy về làm
việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông liền giao chức phó tổng giám đốc quản
lý cho người đó!" Lê Chí Thành nói.
"Được thôi ông nội! Chẳng phải chỉ là đào người thôi sao, đâu có gì khó!" Lê Văn Hải đồng ý ngay.
Tiếp đó, Lê Văn Hải nhìn Lâm Thiên đang đứng trên bục, ngạo nghễ nói: "Ê
thằng kia, mày sẽ không sợ tới mức không dám đi đấy chứ?"
"Vì sao tao lại không dám?" Lâm Thiên cười lạnh.
Lâm Thiên có thể cảm nhận được, tên Lê Văn Hải cực kì căm ghét mình, bất quá cái này cũng nằm trong dự đoán của anh.
Lê Chí Thành nhìn về phía phía dưới, nói:
"Được rồi, cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó người nào thắng, người nào
được giao chức phó tổng giám đốc quản lý đi chăng nữa thì không ai có
quyền nói ra nói vào nữa.”
Những người ban đầu kiên quyết phản đối việc để Lâm Thiên trở thành phó tổng giám đốc quản lý, lúc này nhao nhao gật đầu.
"Hiện tại, tôi sẽ tạm thời giao cho Lâm Thiên chức danh tổng thanh tra vinh
dự, sau này sẽ chỉnh lý tiếp. Mọi người, xin hãy hoan nghênh tổng giám
Lâm." Lê Chí Thành nói.
Tổng thanh tra vinh dự, nói trắng ra là chính là chức vụ trên danh nghĩa,
lĩnh tiền lương cấp tổng thanh tra, được hưởng thân phận địa vị cấp tổng thanh tra, nhưng lại không cần phụ trách bất kỳ công việc cụ thể nào
trong công ty.
Lê Chí Thành cho Lâm Thiên chức vị này, tự nhiên là dùng cho việc thăng chức của Lâm Thiên sau này.
Dưới đài tiếng vỗ tay ào ạt vang lên.
Lê Văn Hải cũng không phản đối nữa, bởi vì cái chức vị tổng thanh tra
vinh dự này, chỉ là một cái chức ngoài miệng, chứ không có thực quyền.
"Cảm ơn ông ngoại." Lâm Thiên cúi đầu cảm ơn Lê Chí Thành.
Dừng một chút. Lâm Thiên tiếp tục nói: "Ông ngoại, cháu phát hiện trong công ty của chúng ta, có một vị quản lý cấp cao nhưng nhân phẩm lại vô cùng
tệ hại, không biết ông có biết gì về chuyện này hay không?"
"Vậy sao? Cháu muốn nói tới ai?" Lê Chí Thành hỏi.
"Người mà cháu nói chính là..." Lâm Thiên mới nói một nửa, liền trực tiếp quay người đi xuống bục.
Cuối cùng, Lâm Thiên đứng lại trước mặt một người. Người này, chính là chủ xe Mercedes trước kia, quản lý Lỗ.
"Quản lý Lỗ, chúng ta lại gặp mặt." Lâm Thiên cười như không cười mà nhìn quản lý Lỗ.
"Lâm... Cậu chủ Lâm."
Sắc mặt quản lý Lỗ đã trở nên tái nhợt như tờ giấy. Ông ta biết Lâm Thiên
đây là tới tìm ông ta tính sổ. Ông ta cực kỳ rõ ràng, Lâm Thiên là cháu
ngoại ruột của ông Lê, mà ông ta chỉ là một người quản lý nho nhỏ mà
thôi, thân phận của Lâm Thiên cao hơn ông ta không biết bao nhiêu bậc!
"Quản lý Lỗ, trước đó lúc ở đại sảnh lầu một, không phải ông đã nói phải
trừng trị tôi cho thật thích đáng hay sao? Hiện tại tôi đang đứng ngay trước mặt ông đây này, không biết ông muốn trừng trị tôi như thế nào
nhỉ?" Lâm Thiên cười lạnh nói.
" Tôi… Tôi chỉ là nói đùa thôi, làm sao mà tôi dám làm gì cậu chủ Lâm ạ."
Quản lý Lỗ cố gắng trưng ra một nụ cười khó coi, bởi vì ông ta đang cực kì
sợ hãi, cả hai tay đều không thể khống chế được mà run rẩy lên, cả thanh âm cũng đang run rẩy.
"Ông không dám ư? Tôi thì có đấy!" Lâm Thiên hai mắt nhíu lại, ngữ khí trở
nên giận dữ. Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Lê Chí Thành.
"Ông ngoại, nhân phẩm của người này cực kỳ tệ hại, hôm nay lúc cháu đang
trên đường đến công ty, ông ta muốn cố vượt qua đầu xe cháu nhưng thất
bại, cuối cùng tông vào xe của cháu, xuống xe còn chưa phân rõ đúng sai
liền khoe khoang mình là quản lý của tập đoàn Tỉnh Xuyên, muốn bắt cháu
bồi thường 200 triệu, lúc cháu không đồng ý bồi thường còn nhổ đờm xuống đất bảo cháu ăn, muốn dùng cái thứ kia để nhục nhã cháu!" Lâm Thiên
nói.
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Sau đó ông ta biết được cháu là nhân viên
mới của Tỉnh Xuyên, lại càng ra vẻ phải làm khó dễ cháu. Cháu thấy loại
người nhân phẩm tệ hại như ông ta cần phải bị sa thải khỏi công ty càng
nhanh càng tốt, để tránh làm danh tiếng của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta bị vấy bẩn!"
Lâm Thiên vừa dứt lời, Lê Văn Hải liền "Rầm" một
tiếng, vỗ bàn đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên, ngữ khí giận
dữ chất vấn anh: "Lâm Thiên, mày nói vậy là có ý gì! Mọi người trong
công ty đều biết, quản lý Lỗ là người mà tao đề bạt vào công ty, hiện
tại mày vừa mới vào đây, liền muốn đuổi người của tao! Mày làm vậy là
muốn nhằm vào tao đúng không!?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT