Sau khi cúp điện thoại.

Lâm Thiên âm thầm tính toán trong lòng, hiện tại trong tay anh đã có tài sản và tài nguyên, có chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, công ty khai thác Thiên Quang, công ty đầu tư Thiên Quang.

Chi nhanh Hải Phòng của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cũng coi như thuộc quyền kiểm soát của mình, còn có chi nhánh Hải Phòng của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên.

Tổng số tài sản trong tay anh, cộng lại không thấp hơn mười bảy nghìn tỷ.

Nếu như cộng thêm các tài nguyên còn chưa khai phá, ví dụ như mỏ vàng dưới núi Lương Duy, vậy thì càng nhiều.

Số tài sản này, ở Bảo Thạch tuyệt đối không có ai sánh được.

Chỉ trong thời gian mấy tháng, Lâm Thiên từ không có cái gì, mà phát triển đến bước này, ngoại trừ sự ủng hộ của ông ngoại dành cho Lâm Thiên, cũng không thể chối bỏ năng lực của Lâm Thiên được.

Lâm Thiên nhìn sang anh Long.

“Long, còn có chuyện này, cậu đổi tên công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên thành công ty vệ sĩ Thiên Quang đi.” Lâm Thiên nói.

“Vâng.” Anh Long chắp tay nhận lệnh.

“Được rồi, mấy ngày nay đi tiếp quản địa bàn của Khương Hùng Dũng. Cậu có rất nhiều việc phải làm, lui xuống trước đi, vất vả cho cậu rồi.” Lâm Thiên vẫy tay với anh ta.

Sau Anh Long rời đi.

Lưu Thân tiến lên phía trước nói: “Chủ tịch, vệ sĩ của tầng dưới truyền đến tin tức, ở dưới các ông chủ đều lần lượt kéo đến muốn tự mình đến chúc mừng anh.”

Lâm Thiên gật đầu, bây giờ mình đã diệt Khương Hùng Dũng, leo lên đỉnh cao của thành phố Bảo Thạch, đương nhiên các ông chủ của thành phố Bảo Thạch sẽ kéo đến dựa hơi, nịnh nọt mình.

“Bảo bọn họ ngày mai trực tiếp đến khách sạn Mường Thanh, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc ở đó để gặp mặt mọi người.” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên không có thời gian gặp từng người một, trực tiếp làm một bữa tiệc, cũng nhau gặp mặt. Lâm Thiên cũng không chủ động gửi thư mời, chỉ là phát tin tức ra ngoài, muốn đến thì đến.

Về phần đi tỉnh thành, Lâm Thiên quyết định ba ngày sau sẽ xuất phát.

Sau khi ra khỏi toà nhà Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên trực tiếp đến bệnh viện.

Bạch Hổ cũng trên đường đến thành phố Hải Phòng, quay về đạo quán Vân Nam tiếp tục học hỏi.

Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.

Hoàng Luân và cha anh ta đều đang ở trong phòng bệnh.

“Chú Hoàng, Luân.”

Lâm Thiên đi vào phòng bệnh.

“Anh Thiên, anh đến rồi, chúng em đã xem tin tức rồi, anh Thiên anh thật trâu bò, vậy mà thật sự diệt được Khương Hùng Dũng.” Hoàng Luân kích động không thôi.

“Anh nói diệt ông ta, đương nhiên đã nói thì phải làm.” Lâm Thiên cười nói.

“Đúng rồi anh Thiên, gần đây em vừa mới quen một cô bạn gái mới. Tối nay đúng lúc là sinh nhật cô ấy, tối nay chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” Hoàng Luân cười nói.

“Sinh nhật bạn gái cậu sao? Được thôi.” Lâm Thiên cười đồng ý.

Chín giờ tối ở một khách sạn ba sao, Lâm Thiên lái con xe Lamborghini Daniel đến khách sạn.

Hoàng Luân đang ở cửa khách sạn đợi Lâm Thiên.



Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Luân, Lâm Thiên tiến vào một phòng bao của khách sạn.

Trong phòng có hai nữ một nam, tổng cộng ba người.

“Mọi người, giới thiệu với mọi người một chút, đây là một người bạn tốt, anh em tốt của tôi, Lâm Thiên.” Hoàng Luân cười nói.

Sau đó, Hoàng Luân lại giới thiệu với Lâm Thiên.

“Anh Thiên, đây là bạn gái của em Chu Đồng, anh có thể gọi cô ấy là Tiểu Đồng.”

Hoàng Luân chỉ vào một cô gái để mái giữa, cũng khá có nhan sắc.

Có điều so với Như Tuyết, Phạm Minh Tú, vẫn có một khoảng cách nhất định.

“Xin chào Tiểu Đồng, chúc em sinh nhật vui vẻ.” Lâm Thiên lịch sự bắt tay với cô ấy.

“Cảm ơn.”

Chu Đồng lịch sự cười với Lâm Thiên.

“Anh Thiên, đây là bạn thân của Chu Đồng, tên là Tôn Cầm.” Hoàng Luân tiếp tục giới thiệu.

“Xin chào.”

Lâm Thiên vẫn lịch sự giơ tay ra.

Tôn Cầm này có mái tóc xoăn dài, trang điểm có chút đậm, đặc biệt là son môi rất tươi đẹp, đôi môi đỏ mọng, trông rất quyến rũ và sexy.

“Cái đó, tôi không bắt tay với anh đâu, bạn trai tôi sẽ để ý.” Tôn Cầm nói.

Lúc này, người đàn ông bên cạnh Tôn Cầm đứng dậy.

“Tôi thay bạn gái mình bắt tay với anh, tôi tự giới thiệu một chút. Tôi là bạn trai cảu Tôn Cầm, tên là Triệu Kim Long, mở một công ty nhỏ ở thành phố Bảo Thạch.”

Người đàn ông cười cười giơ tay ra, để lộ chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay.

Ngoài ra, trước mặt anh ta còn đặt một chùm chìa khóa BMW, tất cả mọi thứ đều cho thấy rằng anh ta là một người giàu có.

“Xin chào, tôi tên Lâm Thiên.” Lâm Thiên bắt tay với anh ta.

Sau khi ngồi xuống.

“Luân, bạn thân Lâm Thiên này của cậu làm cái gì vậy?” Triệu Kim Long mở miệng nói.

“Anh Thiên anh ấy...”

“Tôi là sinh viên.”

Khi Hoàng Luân đang định nói thân phận của Lâm Thiên, Lâm Thiên mở miệng ngắt lời Hoàng Luân, tự mình báo thân phận của mình.

Mặc dù thân phận và bối cảnh hiện tại của Lâm Thiên rất lớn, nhưng Lâm Thiên không thích tùy tiện phô trương, hơn nữa Lâm Thiên đích thực cũng là sinh viên, không có nói sai.

“Hóa ra giống với Luân, đều là sinh viên.” Triệu Kim Long cười gật đầu.

Lúc này, phục vụ đến ghi món.

“Mọi người thích ăn cái gì thì cứ tùy ý gọi, hôm nay là sinh nhật của Chu Đồng, với tư cách là bạn trai của bạn thân Chu Đồng, hôm nay tôi mời khách.” Triệu Kim Long hào phóng nói.

“Anh yêu! Vẻ hào phóng của anh thật sự rất đẹp trai.” Tôn Cầm làm nũng.



Chu Đồng cũng cười nói: “Anh Long, thật sự cảm ơn anh, tốn tiền của anh rồi.”

“Ha ha, không cần khách sáo, một chút tiền mà thôi.” Triệu Kim Long cười ha ha, vẻ mặt tràn đầy hài lòng.

Sau khi gọi xong món, phục vụ rời đi.

“Tin tức lớn của hôm nay, mọi người đã xem chưa? Ông Khương người nổi tiếng ở Bảo Thạch chúng ta vậy mà lại nhảy lầu tự sát. Tập đoàn Hùng Dũng cũng bị tập đoàn Tỉnh Xuyên thu mua.” Tôn Cầm nói.

“À, tớ cũng có nghe nói, đây là tin tức lớn nhất của Bảo Thạch chúng ta, bây giờ đã được lan truyền khắp Bảo Thạch rồi, mọi người đều đang bàn tán về chuyện này.” Chu Đồng nói.

Chuyện này hiện tại quả thật đã lan truyền khắp thành phố Bảo Thạch. Hôm nay Lâm Thiên ở trong bệnh viện, cũng nghe thấy không ít lời bàn tán.

“Chuyện này anh lại biết một chút chuyện bên trong.” Triệu Kim Long dựa vào ghế, nghiêng chân, kiêu ngạo nói.

“Ồ? Anh yêu anh mau nói đi.” Tôn Cầm tò mò hỏi.

Chu Đồng hiển nhiên cũng cảm thấy tò mò.

“Mọi người có biết, sau khi ông Dũng chết, hiện tại ở Bảo Thạch này, ai là người lợi hại nhất không?” Triệu Kim Long nói.

“Nghe nói có một người tên là cậu Thiên. Anh yêu, anh biết cậu Thiên này có lai lịch gì không?” Tôn Cầm tò mò hỏi.

“Không sai. Người này chính là cậu Thiên, anh ta là chủ tịch của chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên và công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên. Nghe nói cái chết của ông Dũng có liên quan đến cậu ta.” Triệu Kim Long nói.

“Oa, anh yêu anh biết thật là nhiều nha.” Tôn Cầm sùng bái nhìn anh ta.

Mặc dù trong lòng Triệu Kim Long rất đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn nói: “Dựa vào bản lĩnh của anh, biết chút chuyện này coi là gì chứ.”

Tôn Cầm tiếp tục nói: “Ông Dũng là người tung hoành ngang dọc hơn mười năm ở thành phố Bảo Thạch của chúng ta, năng lực trong tay không thể tưởng tượng được vậy mà lại bị cậu Thiên hại chết. Cậu Thiên này, thật sự rất lợi hại.”

“Phí lời, ông Khương vừa chết, hiện tại năng lực của cậu Thiên đã được nâng lên rất nhiều, không ai ở Bảo Thạch này có thể lay động đến cậu Thiên này. Nhiều nhân vật ở đây, kể cả anh, bình thường đến tư cách gặp mặt cũng không có.” Triệu Kim Long nói.

“Vậy thì phải đạt đến trình độ nào mới có tư cách gặp mắt cậu Thiên này chứ?” Tôn Cầm tò mò hỏi.

“Ít nhất cũng phải có tài sản lên đến hàng trăm tỷ.” Triệu Kim Long nói.

“Oa! Chỉ có tỷ phú mới có tư cách gặp anh ta sao? Những nhân vật lớn như này, không biết phải mất bao lâu em mới gặp mặt một lần.” Tôn Cầm tràn đầy khao khát.

“Em yêu, em muốn gặp nhân vật lớn này một lần không?” Triệu Kim Long hỏi.

“Đương nhiên, nhân vật lớn như vậy, cho dù đứng nhìn từ xa cũng được.” Tôn Cầm nói.

“Vậy xem như là em may mắn rồi. Lâm Thiên đánh bại Khương Hùng Dũng, mai sẽ tổ chức tiệc mừng đã đưa tin ra ngoài. Bữa tiệc lớn này, tất cả các ông chủ của thành phố Bảo Thạch đều có thể đến tham gia, không cần thiệp mời, anh cũng coi như là một ông chủ, tất nhiên sẽ được tham gia.” Triệu Kim Long tự hào nói.

“Oa! Anh yêu thật là lợi hại. Anh có thể dẫn theo em không?” Tôn Cầm không khỏi háo hức.

“Đương nhiên không vấn đề gì.” Triệu Kim Long cười đồng ý.

“Qúa tốt rồi. Qúa tốt rồi.” Tôn Cầm vui vẻ nhảy múa.

Hoàng Luân nghe thấy mọi người bàn tán, không nhịn được mà che miệng cười. Trong lòng thầm nghĩ, cậu Thiên mà mọi người đang nói, hiện tại đang ở trước mặt mọi người, đáng tiếc mọi người lại không biết.

“Luân, anh cười cái gì vậy? Có gì đáng cười sao?” Tôn Cầm nhíu mày.

“À, không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện buồn cười mà thôi.” Hoàng Luân nói.

“Luân, bạn thân Chu Đồng của em suy nghĩ rất đơn thuần, vốn dĩ có mấy người đàn ông có nhiều tiền hơn anh theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn ngu ngốc mà chọn anh, em có khuyên thế nào cũng vô dụng. Anh xem anh nghèo như vậy, đến cả sinh nhật của Chu Đồng cũng là bạn trai em bỏ tiền ra, sau này anh phải cố gắng nhiều hơn đấy.” Tôn Cầm giáo huấn một bài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play