"Lâm Thiên, cậu cũng chỉ đến thế mà đòi gây khó dễ cho bảo vệ sao? Tôi gọi
cậu là đồ bỏ đi chẳng lẽ còn sai à? Nhìn bộ đồ cậu đang mặc xem, mẹ nó
bủn xỉn cỡ nào chứ, nói ra thì đúng là làm mất mặt họ Lâm chúng tôi!"
Lâm Hải Quang cười khẩy nói.
Hai tiểu bối dòng thứ bên cạnh cũng ôm miệng trộm cười.
"Hai đứa con cháu dòng thứ của nhà họ Lâm như các cậu mà cũng dám chê cười
tôi sao?" Đôi mắt đen của Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
"Tôi bảo này Lâm Thiên, anh làm bộ làm tịch cái gì? Anh mẹ nó đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi, ngay cả dòng thứ anh cũng chẳng bằng mà dám lên
mặt chê trách chúng tôi à? Anh cũng làm gì có tư cách mà cười nhạo bọn
tôi chứ?" Chu Biên cười lạnh.
"Đúng vậy!" Lâm Chỉnh cũng cười góp theo.
Lâm Hải Quang tiếp tục chế giễu:
"Lâm Thiên, hôm qua cậu hống hách như thế, tôi còn cứ tưởng là người khí
phách như cậu sẽ không đến đây chứ, nào ngờ cậu vẫn phải đến đây à? Tôi
nghĩ chắc là cậu muốn đến vơ vét ít lợi nhỉ?"
Ngay sau đó, Lâm Hải Quang xoay người vung tay lên:
"Đi, chúng ta vào trong, đừng lãng phí nước bọt với cậu ta nữa."
Nói xong, Lâm Hải Quang lập tức dẫn theo hai tiểu bối dòng thứ kia cùng vào trong biệt thự.
Kế sau đó, Lâm Thiên quay sang nhìn người nông dân kia.
"Ông bác, bác đến đây làm gì?" Lâm Thiên cất tiếng hỏi thăm.
"Cậu là ai? Cậu là người nhà họ Lâm à?" Ông bác nhìn Lâm Thiên.
"Đúng, bác đến đây có chuyện gì không?" Lâm Thiên lên tiếng hỏi.
"Tôi có một bí mật lớn phải nói cho người nhà họ Lâm nghe. Nếu như cậu là
người nhà họ Lâm vậy tôi sẽ nói cho cậu nghe luôn." Ông bác nói.
"Ồ? Bí mật lớn gì thế?" Lâm Thiên truy hỏi.
"Phải cho tôi 175 triệu tôi mới nói. Nhưng tôi đảm bảo, bí mật mà tôi nói ra tuyệt đối đáng giá cả đống tiền." Ông bác nói.
"Được, bác nói đi. Nếu như nó trị giá 175 triệu, tôi nhất định sẽ đưa cho bác." Lâm Thiên nói.
Ông nông dân nhìn quanh bốn phía sau đó kéo Lâm Thiên vào trong một góc tối bên cạnh, thấp giọng nói:
"Cậu thiếu gia này, tôi phát hiện dưới núi Lương Duy rất có thể đang cất giấu mỏ vàng!"
"Mỏ vàng?" Lâm Thiên ngạc nhiên.
"Phải, không tin thì cậu xem, viên đá này tôi đào lên từ núi Lương Duy đấy."
Ông nông dân lấy một viên đá từ trong ngực ra, bên trong có chút bột vàng mờ nhạt.
"Thạch Hàn, anh qua đây xem thử đi!"
Lâm Thiên đưa viên đá cho Thạch Hàn.
Sau khi cầm đá kiểm tra, Thạch Hàn nói:
"Cậu Lâm, bột màu vàng trong viên đá này đúng là vàng chưa qua tinh luyện."
"Ồ, nói vậy chứng tỏ là dưới núi Lương Duy thật sự cất giấu vàng phải không?" Lâm Thiên lộ vẻ kinh ngạc.
"Có thể, nhưng lượng vàng dự trữ trong đó có bao nhiêu lại là một ẩn số. Có thể là một mỏ vàng lớn cũng có thể là vô cùng ít ỏi, không có giá trị
khai thác." Thạch Hàn đáp.
Lâm Thiên gật đầu sau đó trả lại viên đá cho ông nông dân kia.
"Ông bác, tại sao bác lại nghĩ phải nói chuyện này với nhà họ Lâm?" Lâm Thiên hỏi ông ta.
"Bởi vì nhà họ Lâm giàu mà, tôi cũng không khai thác, tinh luyện được, chẳng bằng bán tin tức này cho nhà họ Lâm kiếm chút đỉnh. Vậy mới là tốt
nhất." Ông nông dân cười đáp.
"Cụ thể bác đã phát hiện ra viên đá này ở vị trí nào?" Lâm Thiên hỏi.
Dù sao núi Lương Duy cũng lớn như vậy, phải biết vị trí chính xác chứ.
"Chuyện này, cậu đưa tiền đi rồi tôi nói cho cậu." Ông nông dân cười nói.
"Không thành vấn đề, tôi cho ông một tấm séc, 350 triệu!" Lâm Thiên nói.
Ông dân lập tức lắc đầu: "Không không không, tôi chẳng biết séc gì hết, tôi cần tiền mặt thôi."
"Vậy cũng được, Thạch Hàn, anh đi rút cho tôi 350 triệu." Lâm Thiên nói với Thạch Hàn.
Dẫu sao Lâm Thiên cũng chẳng đem nhiều tiền mặt như vậy theo bên mình.
Khoảng mười phút sau, Thạch Hàn đã đem đến 350 triệu tiền mặt.
"Đây là 350 triệu, gấp đôi con số mà bác muốn, tôi không những muốn bác cho
tôi vị trí chính xác mà còn muốn bác giữ kín bí mật này." Lâm Thiên giao tiền lại cho ông ta.
"Chuyện nhỏ! Con người của cậu thiếu gia này cũng không tệ, tôi thề giữ kín bí mật này!"
Ông nông dân nhận lấy 350 triệu tiền mặt mừng rỡ không thôi, cười đến không khép nổi miệng.
Đối với ông nông dân này mà nói, 350 triệu đúng là một khoản tiền rất lớn.
"Thưa cậu, vị trí cụ thể trong núi hơi khó, chi bằng để tôi dẫn cậu đi vậy." Ông nông dân nói.
"Được!" Lâm Thiên gật đầu.
Kế đó, Lâm Thiên quay sang nói với Thạch Hàn:
"Thạch Hàn, anh đi với bác ấy đi, thuận tiện kiểm tra thêm lần nữa."
Lâm Thiên cảm thấy đây đúng là một cơ hội để kiếm tiền.
Nếu quả đúng là một mỏ vàng lớn thì Lâm Thiên hoàn toàn có thể dựa vào chuyện này để phát tài.
"Vâng, nhưng nếu giờ tôi đi thì an toàn của cậu sẽ..." Thạch Hàn có phần lo lắng.
Lần trước vì Thạch Hàn không ở cạnh Lâm Thiên mà Lâm Thiên suýt chút nữa đã bị Khương Hùng Dũng giết hại.
"Không sao, hôm qua Tiểu Long đã đưa cho tôi một hộp đạn rồi. Tôi có súng phòng thân sẽ không sao đâu." Lâm Thiên nói.
Trong súng của Lâm Thiên đã lại có đạn thay vào. Có súng phòng thân dĩ nhiên Lâm Thiên chẳng cần lo về vấn đề an toàn nữa.
"Vậy thì tốt." Thạch Hàn gật đầu.
"Đây là chìa khóa xe của tôi, anh lái xe đi đi." Lâm Thiên đưa chìa khóa xe cho Thạch Hàn.
Vậy là Lâm Thiên và Thạch Hàn đã tách ra từ lúc đó.
Lâm Thiên đi đến trước cửa biệt thự, phủi phủi người, trong lòng khẽ cười thầm nói:
"Nếu quả thực núi Lương Duy có một mỏ vàng lớn thì đúng là hai gã bảo vệ này đã làm cho tập đoàn Lâm Thị đánh mất một cơ hội kiếm được lời lớn rồi."
Lâm Thiên biết, nếu như không phải hai gã bảo vệ này ngăn anh lại thì tin
tức đến đây cũng không lọt vào tay Lâm Thiên mà đã rơi xuống người nhà
họ Lâm rồi.
Biệt thự rất lớn.
Lâm Thiên đi vào từ cửa sau biệt thự rồi đi qua sân cuối cùng mới đến được sảnh chính.
Quản gia đang đứng ở sảnh chính đón tiếp con cháu nhà họ Lâm.
Lão quản gia với mái đầu hoa râm đã đi theo ông cụ Lâm được hơn chục năm.
"Cậu Lâm Thiên cậu đến rồi sao, sao mẹ của cậu không thấy đến vậy?" Lão quản gia hỏi.
"Mẹ tôi đang dưỡng bệnh không tiện đến." Lâm Thiên đáp.
"Vậy à, mời cậu Lâm vào trong này, nếu có chuyện gì cứ đến tìm tôi." Lão quản ra đầy khách sáo với Lâm Thiên.
"Cảm ơn." Lâm Thiên cũng cười đáp lời rồi đi vào biệt thự.
Tầng một của biệt thự đều là những thanh niên đồng lứa của nhà họ Lâm, bậc cha chú đều ở trên tầng.
Lâm Thiên nhìn lướt qua, ở tầng một có tổng cộng hơn mười thanh niên cả nam lẫn nữ. Chúng đều là con cháu nhà họ Lâm, có dòng chính cũng có dòng
thứ.
Ông cụ Lâm có tổng cộng ba cậu con trai và hai cô con gái.
Con cháu đồng lứa phía sau cộng lại cũng có hơn mười người.
Sau khi vào trong nhà, Lâm Thiên phát hiện những con cháu đồng lứa này đều đang ngồi quây lại trò chuyện rất vui vẻ.
Lâm Thiên không thể ngồi cùng chỗ nói chuyện với chúng được, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
"Úi, đó chẳng phải Lâm Thiên đây sao? Không phải nhà anh ta sớm đã đoạn
tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm chúng ta rồi đấy à? Sao anh ta lại đến đây
thế?"
"Phải rồi, sao anh ta lại đến đây?"
Từ lúc Lâm Thiên bước vào đã thu hút sự chú ý của những anh chị em họ kia.
"Là ông mời cậu ta đến đấy." Lâm Hải Quang lên tiếng.
"Hóa ra là ý của ông à." Tất cả đều chợt hiểu ra.
"Cậu ta đến chẳng qua là muốn kiếm chút lợi từ nhà họ Lâm mà thôi. Cái loại
gì đâu, lúc đầu khi đoạn tuyệt quan hệ với họ Lâm chúng ta thì sao không nghĩ đến bây giờ đi."
Tiếng của Lâm Hải Quang rất lớn, vang khắp cả tầng một, khiến Lâm Thiên cách
đó không xa cũng nghe rõ một một. Chắc chắn là anh ta cố ý.
Lâm Thiên khẽ cau mày.
Lâm Thiên vốn cũng không muốn đến, nếu không phải mẹ dặn dò thì lần này Lâm Thiên cũng chẳng về nhà họ Lâm.
Bởi lẽ Lâm Thiên chẳng có chút tình cảm nào với cái nhà họ Lâm này cả.
Thậm chí còn thấy căm ghét nó.
Còn về Lâm Hải Quang, con trai của bác hai, lúc đầu khi cha Lâm Thiên đoạn tuyệt với nhà họ Lâm thì bác hai là kẻ hăng nhất.
Vậy nên từ khi còn nhỏ, Lâm Hải Quang đã có địch ý với Lâm Thiên vậy rồi.
Có điều theo như Lâm Thiên được biết thì Lâm Hải Quang này là loại con nhà giàu điển hình, có mặt ở mọi cuộc chơi, đánh bạc, là một công tử ăn
chơi có tiếng trong huyện Kiến Nghiệp này.
"Lâm Thiên, là em thật sao?"
Lúc này một giọng nói dịu dàng, dễ chịu vang lên sau lưng Lâm Thiên.
Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, đập vào mắt anh là một cô gái với dáng vẻ của chị gái nhà bên.
Cô ấy là Lâm Mộc Thanh, con gái của bác cả.
"Chị Thanh, là chị ạ." Lâm Thiên khẽ cười với cô ấy.
Nếu như nói trong đám họ hàng này Lâm Thiên có cảm tình với ai nhất thì đó chính là Lâm Mộc Thanh.
Lúc đầu, Lâm Thiên không có tiền đóng học phí, mẹ đưa anh đến cầu xin họ
hàng nhà họ Lâm giúp đỡ, chẳng ai muốn giúp đỡ mà chỉ có lời châm chọc
buông ra.
Duy có Lâm Mộc Thanh âm thầm tìm Lâm Thiên và mẹ anh, đưa cho bà ấy 35 triệu.
Đối với Lâm Mộc Thanh mà nói, 35 triệu ấy có lẽ không nhiều, nhưng đối với
Lâm Thiên thì đó chính là số tiền có thể giúp anh vượt qua khó khăn.
Chuyện này đã qua mấy năm song Lâm Thiên vẫn khắc ghi trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT