"Mày nói gì cơ? Với cái dáng vẻ sợ hãi này của mày mà lãnh đạo cả mấy nghìn người đi đánh nhau á? Mày lãnh đạo trong mơ đấy à? Ha ha!" Tóc vàng cười một cách châm biếm.

An Tiểu Mai cũng cười theo: "Ông chú này, chú đừng đứng đây khoác lác nữa được không, chẳng hiểu chị tôi mắt mũi để đâu mà lại tìm được một anh bạn trai bất thường như chú nhỉ?" "Vậy em cứ xem như anh đang khoác lác đi." Lâm Thiên lắc đầu, cười.

Tóc vàng không để tâm đến Lâm Thiên nữa mà quay sang tiếp tục khoe khoang với An Tiểu Mai. "An Tiểu Mai, em có biết chỗ này là do ai quản hay không? Là anh Dương quản đấy, anh Dương chính là đại ca của đại ca anh." Tóc vàng nói. "Thế còn đại ca của anh Dương là ai?" An Tiểu Mai tò mò hỏi. "Đại ca của anh Dương dĩ nhiên là anh Long rồi! Anh Long đó mới là đại ca đứng đầu đấy, giờ cả thành phố Bảo Thạnh này đều do anh Long và ông Khương chia nhau tiếp quản hết!" Tóc vàng thẳng thắn đáp.

Lâm Thiên đang uống rượu, nghe thấy từ "anh Long" không khỏi bật cười.

Anh Long mà bọn họ nói chính là anh Long thay Lâm Thiên quản lí công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên còn gọi anh ta là Tiểu Long. "Uầy, anh yêu biết nhiều ghê đó." An Tiểu Mai vô cùng sùng bái nói. "Thế đã là gì? Anh còn biết thật ra sau lưng anh Long còn có một người là cậu Lâm, chủ tịch công ty Thanh Dương thuộc tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa kìa. Anh ta mới thật sự là ông trùm đứng sau cơ" Tóc vàng kiêu ngạo đáp.

Tóc vàng lại tiếp tục này: "Anh Long cũng chỉ là cấp dưới của cậu họ Lâm này mà thôi! Những chuyện này người bình thường đều không biết, chỉ có những người trong ngành như bọn anh mới nắm được."

Nhìn dáng vẻ của tóc vàng thì có vẻ cậu ta đang rất tự hào bởi bản thân hiểu biết nhiều. "Phụt!"

Lúc Lâm Thiên nghe đến đây, không kiềm nổi mà phun hết rượu đang ngậm trong miệng ra ngoài.

Cậu Lâm chẳng phải là Lâm Thiên đó sao?

Lâm Thiên không ngờ bọn họ cứ nói và nói, cuối cùng lại nói đến bản thân mình. "Thằng nhóc kia, mày bị điên à?"

Thấy Lâm Thiên phun rượu, cả tóc vàng và An Tiểu Mai đều nhăn nhỏ nhìn Lâm Thiên. "Không có gì, hai người cứ nói tiếp đi." Lâm Thiên mỉm cười, xua xua tay. "Anh yêu đừng để ý đến anh ta, anh nói tiếp đi. Mà anh cũng giỏi thật đấy, cả ông trùm phía sau cũng biết, thế anh đã gặp cậu Lâm ấy chưa?” An Tiểu Mai hỏi. "Chuyện này à, anh cùng lắm cũng chỉ có thể gặp cấp bậc như anh Dương thôi, còn nhân vật ở bậc như anh Long với cậu Lâm đâu thể nói muốn là có thể gặp được." Tóc vàng đáp. "Cũng phải nhỉ, nhân vật như thế, cũng chẳng biết đến chừng nào em mới có thể gặp được một lần, chắc chắn bọn họ rất cao lớn mạnh mẽ, chắc chắn là rất khuôn mẫu nhỉ?" An Tiểu Mai đầy mơ mộng nói.

Lâm Thiên lau miệng, cười thầm.

Trong lòng anh thầm nói: "Người mà hai người bảo là khó gặp giờ đang ở trước mặt hai người đây, chỉ tiếc là cả hai đều không biết mà thôi."

Lúc này, Lâm Thiên thấy mắc tiểu liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh xong, vừa đi ra đến cửa nhà vệ sinh thì. "Cậu Lâm!"

Một giọng nói lọt vào tai Lâm Thiên. Lâm Thiên ngẩng đầu lên nhìn, là một người con trai trẻ tuổi dáng vẻ khôi ngô, đầu tóc gọn gàng. "Cậu Lâm, thật sự là cậu phải không, tôi là Tiểu Dương đây, là người của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, quản lí chỗ này ạ!" Chàng trai tươi cười nói "Cậu chính là anh Dương phụ trách chỗ này đấy à?" Lâm Thiên sực tỉnh gật đầu.



Mới nãy anh còn vừa được nghe tóc vàng đó nhắc đến hai chữ "anh Dương". "Cậu Lâm, ở trước mặt cậu, sao tôi gánh nổi hai tiếng "anh Dương" chứ. Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Dương là được rồi" Anh Dương gượng cười đáp.

Dừng lại vài giây, anh Dương lại tiếp tục nói: "Cậu Lâm đến đây chơi mà tôi cũng không hay biết, đây là lỗi của tôi rồi. Giờ cậu Lâm đang ngồi ở đâu, tôi sẽ đưa cô em tốt nhất qua đó phục vụ cậu." "Không cần. Tôi đã không báo trước với cậu tức là không muốn bị quấy rầy rồi" Lâm Thiên bình thản đáp. "Vâng vâng vâng!" Anh Dương gật đầu liên tục. "Được rồi, cậu đi vệ sinh đi."

Sau khi nói xong, Lâm Thiên tiếp tục rời khỏi nhà vệ sinh.

Sau khi rời nhà vệ sinh, Lâm Thiên lại quay về ngồi cạnh hai người tóc vàng và An Tiểu Mai. Tóc vàng vẫn tiếp tục ngồi đó ba hoa với An Tiểu Mai.

Đúng lúc này, một chàng thanh niên tóc đỏ bước đến. "Cô em xinh đẹp, cùng anh nhảy một điệu được không?" Gã tóc đỏ hám gái nhìn chằm chằm An Tiểu Mai. Tóc vàng thấy vậy, đập bàn cái "ầm" đứng ngay dậy, trừng mắt nhìn gã thanh niên, lớn giọng: "Này, cô ấy là người của tao, mày đứng trước mặt tao giành người, ý là không thèm đặt tao vào mắt chứ gì?" Tóc vàng vừa nói chuyện vừa xắn tay áo lên, để lộ ra hình xăm trên cánh tay anh ta. "Mày xăm mình thì sao, tưởng ông đây không có à?" Gã thanh niên tóc đỏ không hề lép vế, kéo quần áo xuống để lộ hình xăm mãnh hổ xuống núi trên ngực gã. "Ông đây chọc bồ mày đấy thì sao? Biết điều thì cút sang một bên, bằng không ông đây đánh chết mày!" Gã thanh niên tóc đỏ hung hăng nói. "Anh yêu, đánh nó đi!"

An Tiểu Mai kéo tóc vàng hùng hổ đứng lên, nhìn bộ dáng kích động của cô ta thật giống chỉ mong hai gã lao vào cắn xé nhau vậy.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Thiên chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu sau đó mỉm cười, lắc đầu.

Những người này nhìn chưa đến hai mươi tuổi mà lại đứng đây giả bộ mình là người giang hồ khiến cho Lâm Thiên thấy thật nực cười.

Lúc này, mấy tay bảo vệ đã chạy đến. "Này, đây là địa bàn của anh Dương, không được phép gây chuyện ở đây.

Mấy tay bảo vệ cảnh cáo tóc vàng và gã thanh niên tóc đỏ kia. "Thằng kia, có dám ra ngoài chiến không? Kẻ nào thắng sẽ có cô nàng này!" Gã thanh niên tóc đỏ gào lên. "Mẹ kiếp, ai sợ ai hả?" Tóc vàng tất nhiên cũng không cam tâm ở thế yếu.

Ngay sau đó, tóc vàng cùng gã thanh niên tóc đỏ rời khỏi quán bar. "Muốn đánh nhau thật à? Hay quá!" An Tiểu Mai tỏ ra vô cùng kích động, vội vàng chạy theo sau.

Lâm Thiên nhìn An Tiểu Mai chạy theo sau, chỉ có thể cùng đi ra ngoài.

Bên ngoài quán bar.

Lúc này đêm đen đã buông xuống.

Tóc vàng cùng gã thanh niên tóc đỏ kia vẫn chưa bắt đầu động tay động chân, cả hai cùng rút điện thoại di động ra bắt đầu gọi người đến. "Uầy, muốn đánh hội đồng luôn à? Hay quá đi!" An Tiểu Mai phấn khích nói.

Sau khi nghe vậy, Lâm Thiên trắng mắt nhìn qua. "An Tiểu Mai, sắp đánh nhau rồi đấy, sao em lại vui thế chứ?" "Chú thì biết cái gì chứ, tôi thích xem đánh nhau vậy đó! Sao, chú sợ à? Sợ đúng không? Nếu sợ thì mau chạy đi, tôi cũng có xin chú phải đi theo tôi đâu!" An Tiểu Mai chống nạnh nói. "Đúng là cô gái não tàn." Lâm Thiên bất lực nói. "Chú bảo ai là não tàn hả?" An Tiểu Mai chống nạnh. "Đợi lúc nữa đánh thật, em sẽ biết gay gắt cỡ nào."



Lâm Thiên nói.

Trải qua một buổi tối ở cạnh An Tiểu Mai, dường như Lâm Thiên cũng hiểu được cô nàng An Tiểu Mai này chính là một cô nhóc phản nghịch ôm ấp mộng giang hồ.

Có điều, An Tiểu Mai có lẽ chỉ thấy ánh hào quang của kẻ giang hồ mà lại không biết đến những hiểm nguy phía sau đó.

Khoảng mấy phút sau. "Brum brum!"

Đi cùng với những tiếng máy nổ ầm ĩ là sự xuất hiện năm chiếc mô tô Quỷ Hỏa.

Loại xe mô tô Quỷ Hỏa này được giới học sinh và thanh niên ngoài xã hội vô cùng yêu thích bởi vẻ ngoài hầm hố và giá cả phải chăng của nó. Trừ tay lái ra thì trên mỗi chiếc mô tô Quỷ Hỏa còn có hai người ngồi phía sau.

Vậy nên tổng cộng có tổng cộng mười lăm người trên năm chiếc mô tô Quỷ Hỏa này. Lâm Thiên liếc mắt nhìn sang, ai trong số đó cũng nhuộm tóc, ăn mặc bụi bặm đúng chất thanh niên xã hội.

Nhìn vào tuổi của chúng đều không quá hai mươi, đứa nào đứa nấy tay lăm lăm cây côn rẻ tiền quăng tới quãng lui. "Tiểu Mai, đây đều là người anh gọi đến đấy, dẫn đầu chính là đại ca của anh!" Tóc vàng tự hào nói. "Uầy, đẹp trai quá đi" An Tiểu Mai phấn khích reo lên.

Lúc này, mười lăm tên kia đã bước đến. "Tóc vàng, đứa nào bắt nạt mày?" Gã tóc xoăn đi đầu hỏi. "Anh Cơ, là thằng nhóc kia ạ!" Tóc vàng chỉ vào gã thanh niên tóc đỏ kia. "Yên tâm đi tóc vàng, chuyện này anh xử cho mày Anh Cơ ngạo mạn đáp. "Cảm ơn anh Cơ! Cảm ơn anh Cơ!" Tóc vàng liên tục nói cảm ơn.

Ngay sau đó, Tóc vàng nhìn gã thanh niên tóc đỏ kia đắc ý nói: "Thằng kia, thấy chưa, đây đều là người tao gọi đến đây, mày cứ đợi bị đánh đi!" "Ha ha, mày gọi có chút xíu người vậy thôi à? Vậy phải là mày đợi bị đánh chứ" Gã thanh niên tóc đỏ cười lớn nói.

Ngay lúc này lại có những tiếng nổ ầm trời vang lên.

Lần này lại có mười lăm chiếc mô tô Quỷ Hỏa đến, tổng cộng có bốn mươi gã thanh niên xã hội.

Bốn mươi gã này đều đi đến trước mặt gã thanh niên tóc đỏ kia.

Tất nhiên cả bốn mươi gã này đều do gã thanh niên tóc đỏ đó gọi tới.

Sau khi trông thấy những kẻ này, Lâm Thiên lắc đầu, những đứa đỏ mà gọi là giang hồ à? Cùng làm cũng chỉ có thể xem như thanh niên xã hội thôi, còn kém xa dân giang hồ lắm. "Mẹ mày, sao nó lại có thể gọi đến làm người thế kia?” Sau khi thấy số người ở phe đối phương, tóc vàng lập tức biển sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play