Tổng giám đốc Huỳnh quay đầu lại hét vào mặt các nhân viên: “Câm miệng
hết cho tôi, lát nữa phải hô khẩu hiệu thế nào, đừng có mà quên đấy”
Đám nhân viên tức thì yên tĩnh lại, nhưng các nhân viên đều dõi theo chiếc xe Bentley bằng ánh mắt rực lửa.
Xe chạy tới trước đám đông, rồi sau đó dừng lại.
Cửa xe mở ra ông ngoại Thành từ trong xe bước xuống.
Ông ngoại Thành tuy tóc đã bạc, nhưng loại khí chất của một người bề trên lại không hề thuyên giảm.
Trong ba chiếc xe thương mại phía sau, cũng có gần hai mươi người bước xuống.
Tổng giám đốc Huỳnh vội vàng cúi chào ông ngoại Thành và nói: “Huỳnh
Thịnh tổng giám đốc chi nhánh Việt Hoàng, thay mặt toàn thể nhân viên
hoan nghênh chủ tịch Thành đến thị sát.” “Hoan nghênh chủ tịch Thành.”
Toàn thể các giám đốc cấp cao và nhân viên cùng nhau tung hô.
Chủ tịch Thành quét mắt qua xung quanh, sau đó chậm rãi nói: “Huỳnh Thịnh, cảnh tượng công ty trông ổn nhỉ”
Tổng giám đốc Huỳnh nghe vậy, tức thì vui vẻ mỉm cười. “Cảm ơn chủ tịch Thành khen ngợi, đều là chủ tịch
Thành chỉ huy tốt cả. Tổng giám đốc Huỳnh nịnh nọt nói. “Vậy sao?
Hình như trước đây tôi không có chỉ huy cho anh cách tham ô tiền của
công ty nhỉ?” chủ tịch Thành cười lạnh nói.
Tổng giám đốc Huỳnh và Huỳnh Thiếu nghe được vậy, sắc mặt đều tức
thì thay đổi, trong lòng cũng bắt đầu hồi hộp. “Chuyện này... không biết chủ tịch Thành nói vậy là có ý gì?” Tổng giám đốc Huỳnh cười gượng nói. “Tôi nói vậy là có ý gì, lẽ nào trong lòng anh lại không rõ sao?” Chủ
tịch Thành nở một nụ cười. “Chuyện này…. tôi thực sự không biết chủ tịch Thành nói vậy là có ý gì. Tổng giám đốc Huỳnh nặn ra một nụ cười khó
coi. “Được, chúng ta khoan hãy nói đến chuyện này, trước tiên tôi sẽ
giới thiệu một người cho anh và mọi người đã Chủ tịch Thành nói. “Chủ
tịch Thành muốn giới thiệu ai?" Tổng giám đốc Huỳnh nghi hoặc nói. “Hôm
nay cháu trai của tôi cũng tới đây, tôi sẽ giới thiệu với mọi người. Chủ tịch Thành lớn tiếng nói. “Cháu trai của chủ tịch Thành?”
Sau khi nghe được những lời chủ tịch Thành nói, các nhân viên đều tỏ vẻ rất hiếu kỳ.
Cháu trai của chủ tịch Thành, đó chính là cậu chủ của tập đoàn Tỉnh
Xuyên. “A Thiên, xuống xe đi. Chủ tịch Thành hướng về chiếc Bentley nói. Bất kể là tổng giám đốc Huỳnh, Huỳnh Thiếu hay là giám đốc có chức vụ
cao như Phạm Minh Tú, đến các nhân viên bình thường đều nhìn chằm chằm
vào bên trong chiếc xe Bentley.
Bọn họ đều biết rất rõ cháu trai ruột của chủ tịch Thành, trong
tương lai rất có thể sẽ là người kế thừa tập đoàn Tỉnh Xuyên, đây tuyệt
đối sẽ là một sự tồn tại rất chấn động.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, cửa xe Bentley lại lần nữa được mở ra, trong mắt mọi người hiện ra một bóng dáng trẻ tuổi.
Anh chính là Lâm Thiên. “Cậu cậu cậu ta? Cậu ta chính là cháu trai của Lê Chí
Thành?”
Vào khoảnh khắc Huỳnh Thiếu nhìn thấy Lâm Thiên, ông ta kinh ngạc
đến trợn to hai mắt, giọng nói đều bởi vì nội tâm kinh ngạc mà trở nên
cực kỳ chói tai. "Tại sao lại là cậu ta?”
Còn chủ quản vệ sinh đó thì kinh ngạc đến mở to hai mắt, miệng há ra thành hình chữ o, đứng yên tại chỗ như một người gỗ vậy.
Huỳnh Tuệ Mẫn và trai của Huỳnh Tuệ Mẫn, và cả Phạm Mạnh Cường nhân
viên cũ từng hút qua thuốc lá của Lâm Thiên, cũng kinh ngạc đến trợn to
hai con mắt, bất ngờ đến không thể thốt nên lời.
Tất nhiên là bọn họ nhận ra Lâm Thiên, chỉ là bọn họ nằm mơ cũng sẽ không ngờ đến, người từ trong xe bước xuống sẽ là Lâm Thiên.
Ngay cả Phạm Minh Tú cũng che miệng nhỏ lại, nhìn Lâm Thiên trước mặt với vẻ mặt khó tin.
Phạm Minh Tú biết rằng Lâm Thiên là người được chủ tịch Thành cử đến để điều tra, nhưng cô ấy căn bản không biết rằng Lâm Thiên sẽ lại là
cháu trai ruột của chủ tịch
Thành.
Bọn họ đều biết rất rõ cháu trai của Lê Chí Thành đây là một thân
phận hoàn hảo đến như thế nào, đây chính là ba thế hệ giàu có hàng đầu,
đây chính là cậu chủ của Tỉnh Xuyên đấy. “Trời ạ, cậu ấy...cậu ấy là
cháu trai của Lê Chí Thành ư? Cậu ấy...cậu ấy không phải là nhân viên vệ sinh sao?”
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, các nhân viên có mặt tại đây đều trở nên náo động.
Ngày hôm qua khi Lâm Thiên thách thức với Huỳnh Thiếu ở đại sảnh
tầng một, lúc đó rất nhiều người cũng có mặt, có không ít người đều gặp
qua Lâm Thiên, thế nên bọn họ vừa nhìn liền có thể nhận ra được Lâm
Thiên ngay.
Sau khi Lâm Thiên bước xuống xe, đi tới trước mặt mọi người.
Lê Chí Thành lên tiếng nói: “Tôi nghĩ rằng nhiều người có mặt tại
đây hẳn là cũng biết đến cháu trai tôi, tôi nghĩ trong lòng nhiều người
lúc này cũng đang rất thắc mắc về vấn đề không phải nó là nhân viên vệ
sinh sao? Tôi sẽ nói rõ với mọi người, nó được tôi cử đến chi nhánh Việt Hoàng là để làm nội ứng”
Mọi người có mặt nghe vậy, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. “A Thiên, tiếp
theo cháu hãy đi gặp người quen cũ đi Lê Chí Thành nói với Lâm Thiên.
Lâm Thiên gật đầu, sau đó chắp tay đứng thẳng, đi tới trước mặt hai
cha con nhà họ Huỳnh. “Huỳnh Thiếu, chúng ta lại gặp nhau rồi” Lâm Thiên tươi cười nhìn Huỳnh Thiếu. “Lâm... cậu Lâm, tôi tôi...
Sắc mặt Huỳnh Thiếu tái xanh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói không nên lời. Lâm Thiên là cháu trai của Lê Chí Thành, với
thân phận này ghê gớm hơn ông ta gấp mấy lần, trong lòng Huỳnh
Thiếu biết rất rõ.
Huỳnh Thiếu nhớ đến vào ngày hôm qua và ngày trước ông ta đã mấy lần đi gây sự với Lâm Thiên, ngày trước thậm chí còn ép Lâm Thiên phải xin
lỗi, yêu cầu Lâm Thiên nằm sấp xuống dùng áo lau giày cho ông ta.
Nhớ đến những điều này, thì cả trái tim của Huỳnh Thiếu như rơi xuống vào địa ngục.
Hai mắt Lâm Thiên hơn híp lại nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ăn hiếp kẻ yếu có phải là rất vui sướng không? Vậy thì “Bốp, bốp.
Thiếu. tôi cũng để ông thử xem, cái cảm giác khi bị bắt nạt vậy” Lâm Thiên trực tiếp tát hai bạt tai vào mặt của Huỳnh
Năm dấu tay rõ ràng được in trên hai bên mặt của Huỳnh Thiếu. “Muốn biết vì sao tôi đánh ông không?” Lâm Thiên hỏi.
Huỳnh Thiếu ôm lấy mặt, nghiến răng nghiến lợi gật đầu. “Tôi là cháu trai của Lê Chí Thành, hiện tại tôi có thân phận cao hơn ông, ông chính là kẻ yếu, tôi chính là đang bắt nạt kẻ yếu, nếu tôi muốn bắt nạt ông,
thì cứ bắt nạt ông, không cần lý do gì cả.” Lâm Thiên thách thức nói.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên lại lấy chân đá lên người Huỳnh Thiếu, anh
đá đến Huỳnh Thiếu liên tục lùi lại về sau mấy bước.
Huỳnh Thiếu bị anh đá, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi, ông ta bị đánh trước mặt nhiều người nhân viên như vậy, điều này khiến cho một người rất xem trọng mặt mũi như ông ta cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí
ông ta còn chưa bao giờ phải hứng chịu loại oan ức này.
Nhưng ông ta lại không dám làm gì cả.
Khi các nhân viên có mặt tại đây chứng kiến được cảnh này, đều không khỏi thổn thức. Huỳnh Thiếu trong ngày thường hung hăng càn quấy ở
trước mặt bọn họ kia, nay lại bị đánh mà cũng không dám đánh lại.
Ngày hôm qua Lâm Thiên xảy ra mâu thuẫn với Huỳnh Thiếu, lúc đó các
nhân viên đều cảm thấy là Lâm Thiên thật không biết lượng sức mình, chỉ
là một nhân viên vệ sinh mà lại dám đi thách thức Huỳnh Thiếu.
Bây giờ bọn họ rốt cục cũng hiểu được Lâm Thiên căn bản không phải
là không biết lượng sức mình, mà là anh có thân phận cực kỳ ghê gớm, cho nên mới dám thách thức với Huỳnh Thiếu.
Ba của Huỳnh Thiếu, tổng giám đốc Huỳnh cuối cùng cũng không thể
chịu đựng được nữa. “Cậu chủ Thiên, cho dù cậu có là cháu trai của chủ
tịch Thành đi nữa, cũng không thể bắt nạt người như thế chứ? Dù sao tôi
cũng đã làm việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên hơn mười mấy năm nay, dù không
có công lao thì cũng có khổ lao chứ. Tổng giám đốc Huỳnh nói.
Lâm Thiên cười lạnh nhìn tổng giám đốc Huỳnh. “Hay cho câu không có công lao thì cũng có khổ lao, ông ngoại tôi trả cho ông tiền lương và
tiền hoa hồng không hề thấp, mà ông còn dám to gan tham ô tiền bạc, đây
chính là công lao của ông sao? Đây chính là khổ lao của ông sao? Trả lời tôi nào.
Lâm Thiên vừa đi tới vừa lớn tiếng chất vấn, giọng điệu hùng hổ bức người. “Tôi...tôi..cậu….cậu.”
Mỗi khi Lâm Thiên tiến lên một bước, tổng giám đốc Huỳnh đều bị khi
thế của Lâm Thiên đè đến lùi lại về phía sau. “Tôi cái gì mà tôi, cậu
cái gì mà cậu. Tôi nói ông hãy trả lời tôi đi” Lâm Thiên lớn tiếng dọa
nạt. “Cậu...tuy rằng cậu là cháu trai của chủ tịch Thành, nhưng cũng
không thể ngậm máu phun người thế này, nói tội tham ô tiền bạc, thế
chứng cứ đâu. Tổng giám đốc
Huỳnh cắn răng nói. “Chứng cứ hả? Đây chính là chứng cứ.” Lâm Thiên lấy cuốn sổ sách đó ra.
Khi tổng giám đốc Huỳnh và Huỳnh Thiếu ở bên cạnh nhìn thấy được
cuốn sổ sách đó, hai người tức thì thay đổi sắc mặt. Hai người họ đương
nhiên là biết rõ được cuốn sổ sách này là thứ gì. “Cái cái cái này…..cái này làm sao lại ở chỗ cậu?" Tổng giám đốc Huỳnh trợn to hai mắt. “Vậy
thì ông phải hỏi đứa con trai ngu ngốc đó của mình rồi, mà lại dám để
chìa khóa lại trong ổ khóa, để cho tôi có cơ hội lấy được nó” Lâm Thiên
cười lạnh nói.
Sau khi tổng giám đốc Huỳnh nghe vậy, ông ta đột nhiên nhớ tới vào
buổi trưa hôm qua khi ông ta đến phòng làm việc của con trai mình, thì
nhìn thấy Lâm Thiên đang dọn dẹp vệ sinh.
Tổng giám đốc Huỳnh tức giận nhìn sang Huỳnh Thiếu. “Mày là cái đứa
vô tích sự thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, đúng là đồ vô tích
sự” Tổng giám đốc Huỳnh phẫn nộ mà hét vào mặt con trai mình.
Tổng giám đốc Huỳnh biết rất rõ một khi cuốn sổ sách này rơi vào tay Lê Chí Thành, thì ông ta chính thức tiêu đời. Lâm Thiên lại nhìn Huỳnh
Thiếu, cao ngạo tại thượng nói: “Huỳnh Thiếu, ngày hôm trước khi ông gây khó dễ với tôi, tôi đã từng nói là ông sẽ không thể gánh chịu được hậu
quả khi gây chuyện với tôi rồi. Khi đó ông còn cảm thấy thật nực cười,
bây giờ tin rồi chứ. “Đồ khốn, đều là mày hại tao cả, tao liều mạng với
mày?” Huỳnh Thiếu tức giận lao về phía Lâm Thiên.
Lâm Thiên trực tiếp lấy súng ra, chĩa vào đầu Huỳnh Thiếu. “Nào nào
nào, đến đây liều với tôi đi, nếu ông đánh lại được xem như tôi thua”
Huỳnh Thiếu đang lao lên kia, khi vừa nhìn thấy khẩu súng lục, liền bị dọa đến cả người run lên, nhanh chóng dừng lại tại chỗ.
Trời ơi, đây là súng đấy, ông ta còn liều được cái gì. “Người đâu,
đưa hai cha con nhà họ Huỳnh lên xe, chuyển giao cho tư pháp xử lý.” Chủ tịch Thành hai tay chắp lại, bình tĩnh nói. “Vâng!
Mấy người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen đang đứng ở phía sau chủ tịch Thành, lập tức tiến lên áp giữ tổng giám đốc Huỳnh và Huỳnh Thiếu.
Hai người họ đều lộ ra vẻ tuyệt vọng, bọn họ biết rằng dựa vào các
khoản tham ô khủng của bọn họ, cả đời này bọn họ xem như xong rồi.
Tuy rằng hai cha con nhà họ Huỳnh bị áp giải lên xe, nhưng việc xử lý của Lâm Thiên vẫn còn chưa kết thúc.
Sau khi hai cha con nhà họ Huỳnh bị áp giải lên xe, Lâm Thiên lại nhìn sang thư ký của tổng giám đốc Huỳnh.
Khi thư ký cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, nhất thời bị dọa đến cả người run lên, cô ấy đương nhiên nhớ được vào ngày hôm trước cô ấy
dựa vào thân phận của mình mà đi bắt nạt Lâm Thiên, yêu cầu Lâm Thiên đi mua cà phê, rồi còn ra lời chế nhạo Lâm Thiên. “Cậu cậu chủ Thiên, xin
hãy tha cho tôi, chỉ cần cậu buông tha cho tôi, thì cậu bảo tôi làm gì
tôi cũng bằng lòng.” Sắc mặt thư ký trắng bệch, vội vàng lên tiếng cầu
xin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT