Lâm Thiên vốn tưởng rằng nhiệm vụ nội ứng này nhất định sẽ phải mất rất
nhiều thời gian, ngay cả bản thân Lâm Thiên cũng không ngờ rằng mọi
chuyện lại suôn sẻ như vậy, chỉ vẻn vẹn có hai ngày.
Dĩ nhiên điều này là phải nhờ đến hai người, người thứ nhất là Phạm
Minh Tú. Nếu như không phải là cô ấy dụ Huỳnh Thiếu đi, Lâm Thiên tuyệt
đối sẽ không có cơ hội ở lại trong phòng làm việc của Huỳnh Thiếu đến
hơn nửa tiếng.
Người thứ hai là Huỳnh Thiếu, nếu như không phải tên ngu ngốc này để lại chìa khóa trong ổ khóa, Lâm Thiên cũng sẽ không thể mở ngăn kéo ra
được, và cũng không thể lấy được sổ sách.
Những điểm này cộng lại mới khiến cho Lâm Thiên dễ dàng thành công.
Thành phố tỉnh, trang viên nhà họ Lê.
Ông ngoại Thành đặt điện thoại xuống. “Ha ha. Chỉ trong hai ngày,
đây thật là một tốc độ vượt quá sức dự tính của tôi, thẳng nhóc này thật khiến tôi hết lần này đến lần khác phải ngạc nhiên.” Ông ngoại Thành
vui vẻ ha hả cười lớn.
Ông ngoại Thành vốn cho rằng nhanh nhất Lâm Thiên cũng phải mất nửa
tháng mười ngày mới có thể thành công mới phải? Hơn nữa về việc Lâm
Thiên có thể thành công hay không, trước đó ông ta cũng không dám nắm
chắc.
Kết quả là chỉ mới hai ngày Lâm Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ khó
khăn này, điều này khiến cho ông ngoại Thành cảm thấy khó tin. “Ông
ngoại Thành, mới hai ngày mà cậu chủ đã thành công sao? Chuyện này đúng
là quá nhanh đi?” Thư ký bên cạnh cũng hết sức kinh ngạc.
Lê Chí Thành cười nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta lên đường đến thành
phố Việt Hoàng” “Vâng thưa ông ngoại Thành. Thư ký gật đầu đáp lời.
Thành phố Việt Hoàng, bên trong một nhà hàng.
Phạm Minh Tú nhận được tin nhắn của Lâm Thiên gửi đến. “Minh Tú,
buổi tối chúng ta đi xem phim nữa thì thế nào?” Huỳnh Thiếu cười tươi
nhìn Phạm Minh Tú.
Phạm Minh Tú đứng lên, lạnh lùng nói: “Ông tự mình đi xem đi.
Sau khi nói xong, Phạm Minh Tủ liền cầm túi bước ra ngoài. “Tình huống gì đây? Thay đổi sắc mặt nhanh như vậy”
Huỳnh Thiếu tỏ vẻ ngơ ngác, lúc trước Phạm Minh Tú còn cùng ông ta
nói chuyện mà, bây giờ cô ấy lại trực tiếp xoay người rời đi, còn không
thèm quan tâm đến ông ta? “Mẹ nó, cái con đĩ cái này còn giả vờ với tao
nữa, sẽ có một ngày tao đây sẽ chinh phục được mày cho xem.” Huỳnh Thiếu hung dữ nói.
Sau khi Lâm Thiên lấy được biểu bảng báo cáo tài chính, bước tiếp theo chính là phải chờ đợi đến ngày mai.
Buổi chiều, tất cả các nhân viên nhận được thông báo rằng vào sáng
ngày mai, Lê Chí Thành chủ tịch hội đồng quản trị bên Tỉnh Xuyên sẽ đến
chi nhánh Việt Hoàng đế thị sát.
Công ty thông báo đến toàn thể nhân viên chuẩn bị cho lễ nghênh đón.
Chỉ có Lâm Thiên và Phạm Minh Tú biết rõ lần này Lê Chí Thành đến đây không phải để thị sát, mà là để giải quyết một số người.
Sau khi thông báo được đưa ra, Lâm Thiên và tất cả nhân viên dọn vệ
sinh đều được gọi vào văn phòng của chủ quản vệ sinh. “Mọi người, ngày
mai Lê Chí Thành chủ tịch hội đồng quản trị sẽ đến công ty chúng ta thị
sát, tổng giám đốc đặc biệt căn dặn bộ phận vệ sinh của chúng ta nhất
định phải làm công việc vệ sinh đến tốt nhất, không được bỏ qua bất kỳ
ngóc ngách nào, hiểu rõ chưa?” Chủ quản vệ sinh nói với mọi người. “Hiểu rõ. Các nhân viên vệ sinh có mặt cùng đồng thanh trả lời. “Lời khó nghe tôi sẽ nói trước, nếu như khu vực phụ trách của người nào trong ngày
mai mà xảy ra vấn đề về vệ sinh, hậu quả sẽ phải tự mình gánh chịu, cuộc họp kết thúc. Chủ quản vệ sinh vung tay.
Các nhân viên vệ sinh đều quay người bước ra khỏi văn phòng. “Lâm Thiên ở lại” Chủ quản vệ sinh lên tiếng nói.
Lâm Thiên khế cau mày, chủ quản vệ sinh này gọi mình lại là muốn làm gì đây?
Tất nhiên, Lâm Thiên đã chọn ở lại.
Sau khi các nhân viên khác đã rời khỏi văn phòng. “Chủ quản Trung,
không biết ông gọi tôi riêng ở lại là có chuyện gì?” Lâm Thiên nhìn chủ
quản Trung. “Lâm Thiên, cậu là thật sự không hiểu hay là giả bộ không
hiểu? Nếu như cậu đã ở dưới trướng tôi làm việc, lẽ nào cậu không biết
là phải biếu tặng quà cho tôi sao? Huỳnh Tuệ Mẫn vào cùng đợt với cậu,
anh trai cô ấy sớm đã tặng đồ cho tôi rồi, chỉ có cậu là ngoan cố không
biết ứng xử. Chủ quản Trung lạnh giọng nói.
Sau khi Lâm Thiên nghe xong lời này, lập tức hiểu ra nguyên nhân,
thì ra ông ta gọi mình lại, chính là muốn mình dâng nạp đồ cho ông ta.
“Chủ quản Trung, tôi sẽ không mua thuốc lá hay rượu cho ông đâu, ngoài
ra ông có biết là hành vi của mình tồi tệ đến mức nào không? Ông không
sợ tôi báo cáo lên công ty sao?” Lâm Thiên cười lạnh nói. “Báo cáo lên
công ty? Ha ha, công ty của chúng ta, trên có tổng giám đốc dưới có đội
trưởng bảo vệ, ai mà không nhận quà? Dù cho cậu có báo cáo tới chỗ tổng
giám đốc công ty chúng ta cũng vô dụng” Chủ quản Trung cười nói.
Tiếp theo đó, chủ quản Trung chuyển chủ đề. “Tôi đã cho cậu rất
nhiều cơ hội rồi, cậu không những không dâng nạp, còn đe dọa sẽ kiện
tôi, tốt lắm, rất tốt. Tôi đảm bảo rằng cậu sẽ không sống nổi ở công ty
này đâu. Chủ quản Trung tức giận nói. “Vậy sao? Tôi cũng đảm bảo rằng
ngày tháng tươi đẹp của ông sẽ sớm kết thúc thôi. Lâm Thiên cười lạnh
nói.
Sau khi Lâm Thiên nói xong, liền trực tiếp xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Bây giờ nhiệm vụ của Lâm Thiên đã hoàn thành, Lâm
Thiên tất nhiên không cần phải sợ ông ta nữa.
Chủ quản Trung nhìn theo bóng lưng Lâm Thiên đang rời đi, Khuôn mặt
ông ta tức giận đến tái đi. “Khốn nạn, cậu dám thách đấu với tôi thế này à, nếu tôi không dạy cho cậu một bài học, tôi sẽ không họ Trung. Chủ
quản Trung hung ác nói.
Tầng bốn của công ty.
Lâm Thiên đang làm vệ sinh.
Vốn là Lâm Thiên và Huỳnh Tuệ Mẫn cùng nhau phụ trách tầng bốn,
nhưng Huỳnh Tuệ Mẫn được chuyển xuống đại sảnh tầng một để làm vệ sinh,
cho nên chỉ còn lại một mình Lâm Thiên ở tầng bốn.
Vào lúc này, nhân viên cũ Phạm Mạnh Cường vội vàng chạy đến trước
chỗ Lâm Thiên. “Này người anh em, cô Huỳnh Tuệ Mẫn nhân viên cùng đợt
vào công ty với cậu ở tầng một xảy ra chuyện rồi. Phạm Mạnh Cường nói.
“Huỳnh Tuệ Mẫn xảy ra chuyện sao? Đi, chúng ta đi xem xem” Lâm Thiên lập tức bỏ cây lau nhà xuống, rồi cùng Phạm Mạnh Cường chạy đến đại sảnh
tầng một.
Thì ra là Huỳnh Tuệ Mẫn đang lau sân ở tầng một, thì Huỳnh Thiếu từ
bên ngoài đi vào giẫm phải vũng nước mà Huỳnh Tuệ Mẫn vừa mới lau, sau
đó không cẩn thận té ngã xuống đất.
Huỳnh Thiếu vừa từ nhà hàng trở về, bởi vì chuyện Phạm Minh Tú đột
nhiên thay đổi thái độ mà rời khỏi nhà hàng, Huỳnh Thiếu vốn đã rất tức
giận.
Bây giờ lại ở đại sảnh tầng một, dưới ánh mắt của bao người nhân
viên mà bị té ngã như vậy, ông ta cảm thấy rất mất mặt, Huỳnh Tuệ Mẫn
hiển nhiên đã trở thành mục tiêu trúc giận của ông ta. “Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích lợi gì?” "Bop."
Huỳnh Thiếu vừa xấu hổ vừa tức giận liền giáng một cái tát vào mặt Huỳnh Tuệ Mẫn.
Huỳnh Tuệ Mẫn bị tát đến lùi lại về sau vài bước.
Có rất nhiều nhân viên ở phía xa trộm nhìn đến đây, bọn họ đều thầm
cảm thấy Huỳnh Tuệ Mẫn thật quá đen đủi, lại đụng phải ông giám đốc
Huỳnh Thiếu này.
Tất nhiên, những người nhân viên này chỉ dám từ xa trộm nhìn mà
thôi, chứ không dám lại gần xem, nếu không rất có thể sẽ trở thành mục
tiêu trúc giận của Huỳnh Thiếu.
Sau cái tát này Huỳnh Thiếu vẫn không chịu dừng lại ở đó. “Quỳ xuống đây cho tôi, phải quỳ đến đủ một tiếng”
Huỳnh Thiếu tức giận quát với Huỳnh Tuệ Mẫn. “Tôi...tôi..”
Huỳnh Tuệ Mẫn che mặt, trong đôi mắt ngây thơ ấy lộ ra vài phần sợ hãi, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Đúng vào lúc này, anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn vội vàng chạy tới.
“Giám đốc Huỳnh, em gái tôi vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ông đừng
so đo với em ấy.” Anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn gượng cười cầu xin. “Cút
khỏi đây cho tôi, mày chỉ là một nhân viên bảo vệ thấp hèn, lấy tư cách
gì để cầu xin chứ?” Huỳnh Thiếu một chân đá lên người anh trai của Huỳnh Tuệ Mẫn.
Tiếp theo đó, Huỳnh Thiếu lại quay đầu nhìn Huỳnh Tuệ Mẫn. “Tôi hỏi
cô, cô có chịu quỳ hay không. Nếu không quỳ, cô hãy cùng anh trai cô lập tức cút ra khỏi công ty đi.” Huỳnh Thiếu lên tiếng mắng.
Huỳnh Thiếu nổi nóng với Huỳnh Tuệ Mẫn, ngoài tâm trạng không tốt
lại còn bị té ngã ra, thì còn có một nguyên nhân tiềm ẩn khác, đó chính
là vì Huỳnh Tuệ Mẫn trước đó đã từ chối ông ta, khiến cho ông ta cảm
thấy không vui. “Tôi...tôi quỳ” Huỳnh Tuệ Mẫn chỉ có thể nghiến răng
nghiến lợi gật đầu.
Mặc dù trong lòng Huỳnh Tuệ Mẫn cảm thấy oan ức, nhưng cô ấy chỉ có
thể thỏa hiệp, bởi vì cô ấy không thể mất đi công việc này, cô ấy còn
phải lấy tiền lương trả lại tiền cho Lâm Thiên, cô ấy và anh trai còn
cần tiền lương này để chữa bệnh cho ba mình.
Người Huỳnh Tuệ Mẫn quỳ không phải là Huỳnh Thiếu, mà là thỏa hiệp quỳ trước hiện thực, quỳ trước cuộc sống. “Khoan đã.”
Ngay khi Huỳnh Tuệ Mẫn định quỳ xuống, một giọng nói sắc bén vang lên.
Tiếp theo đó, Lâm Thiên đi tới. “Giám đốc Huỳnh, nhân viên vệ sinh
lau sàn chỉ là đang làm công việc của họ, ông ngã là vì ông đi không cần thận, mà lại đi đổ lỗi cho một nhân viên vệ sinh, ông cũng thật quá
đáng đấy?" Lâm Thiên vừa đi vừa nói.
Lâm Thiên nghĩ tới sáng ngày hôm qua, khi anh vừa bắt đầu làm việc,
Huỳnh Thiếu này đi không nhìn đường, không cẩn thận đá vào xô nước, kết
quả còn đi trút giận lên người Lâm Thiên, lúc đó cũng giống hệt như cảnh ông ta kiếm chuyện với Huỳnh Tuệ Mẫn bây giờ vậy. “Cậu nhóc, cậu muốn
lo chuyện bao đồng sao?” Huỳnh Thiếu quay đầu nhìn sang Lâm Thiên.
Huỳnh Thiếu khinh thường nhìn Lâm Thiên, cứ như là đang nhìn thứ
thấp hèn nào đó vậy. “Đúng vậy, tôi muốn lo chuyện bao đồng, ông tức
giận cái gì thì cứ nhằm vào tôi, trút giận lên một cô gái thì hay họ gì” Lâm Thiên bước tới trước mặt Huỳnh Thiếu.
Ngày hôm qua, khi Huỳnh Thiếu kiếm chuyện với Lâm Thiên, chính là
Huỳnh Tuệ Mẫn đã giúp đỡ Lâm Thiên, hôm nay hãy để Lâm Thiên giúp lại cô ấy đi. “Được, cậu muốn lo chuyện bao đồng phải không?
Muốn làm anh hùng phải không? Vậy tôi sẽ để cho cậu làm”
Huỳnh Thiếu vừa nói vừa định giảng một cái tát vào mặt Lâm Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT