Lúc này, Diệp Bảo Long đi tới trước mặt Lâm Thiên, vỗ bả vai Lâm Thiên
cười nói: “Ở trong mắt tôi, cậu chỉ là một tên phế vật đời thứ ba nhà
giàu mà thôi, không có ông ngoại Lê Chí Thành của cậu, cậu không là cọng lông gì, nói thật, tôi coi thường loại phế vật như cậu nhất.
Sắc mặt Lâm Thiên âm trầm nhìn Diệp Bảo Long: “Tôi mặc kệ anh là ai, bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người tôi ngay Sắc mặt Diệp Bảo
Long âm trầm: “Nhóc con, dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi thấy cậu
chán sống thật rồi.”
Lúc Diệp Bảo Long nói chuyện, đồng thời vươn tay ra nắm lấy cổ Lâm Thiên.
Lực tay của Diệp Bảo Long rất mạnh, chỉ trong nháy mắt đã khiến mặt
Lâm Thiên đỏ bừng không thở nổi. “Nhóc con, bây giờ mạng của cậu đang
nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi hơi dùng lực, cậu sẽ đi đời nhà ma. Hiểu
không? Phế Vật!” Diệp Bảo Long cười gần nhìn Lâm Thiên. “Rầm!”
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai Diệp Bảo Long. Diệp Bảo Long
quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt anh ta là Thạch Hàn. “Buông cậu Thiên ra ngay!
Thạch Hàn nhìn chằm chằm Diệp Bảo Long, phát ra giọng nói trầm thấp
khàn khàn, trong mắt cũng lóe lên ý lạnh. Diệp Bảo Long buông Lâm Thiên
ra, sau đó nở nụ cười nhìn về phía Thạch Hàn. “Anh là ai? Mà dám nói
chuyện với tôi như vậy?”
Sau khi Lâm Thiên được buông ra liền họ khan, đương nhiên đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng là... Lúc này trong lòng Lâm Thiên tràn
ngập lửa giận.
Đã lâu rồi Lâm Thiên không chịu nhục nhã như thế. Hơn nữa thân phận
bối cảnh của mình, lại vô dụng trước mặt người này. “Tôi là vệ sĩ của
cậu Thiên, muốn động vào cậu Thiên, phải qua cửa của tôi trước.” Thạch
Hàn híp mắt nói. “Ha ha, một tên vệ sĩ như anh mà muốn ra tay với tôi,
anh biết tôi là ai không?” Diệp Bảo Long cười ha ha.
Lúc này, Tô Bảo Nhi đi tới, nói với Lâm Thiên: “Lâm Thiên, tuy anh
là cháu ngoại của Lê Chí Thành, nhưng anh kém xa anh Diệp vạn dặm. Anh
nhanh đi đi. Anh Diệp là bộ đội đặc chủng cao cấp nhất trong nước, thuộc chiến đội đặc biệt Giao Long, nếu thực sự ra tay, người chịu thiệt là
anh và vệ sĩ của anh. Đừng tự rước lấy nhục nữa.”
Tô Bảo Nhi không biết Thạch Hàn, cho nên không biết thân thủ của Thạch Hàn.
Nhưng ở trong mắt cô ấy, cho dù thế nào, một vệ sĩ tuyệt đối không
đánh lại Diệp Bảo Long. “Chiến đội đặc biệt Giao Long sao?” Lâm Thiên
sửng sốt.
Tên này, hình như Lâm Thiên từng nghe nói tới.
Nếu Lâm Thiên nhớ không nhầm, lúc Thạch Hàn từng đi lính trong nước, làm bộ đội đặc chủng của chiến đội đặc biệt Giao Long.
Lúc này, Tô Bảo Nhi nói với Diệp Bảo Long: “Anh Diệp, anh ấy thực sự không làm gì em, anh đừng so đo với anh ấy Diệp Bảo Long gật đầu, sau
đó nhìn về phía Lâm
Thiên, cười nhạo nói: “Nhóc con, hôm nay cậu may mắn lắm đó, nếu
không có em Bảo Nhi cầu xin thay cậu, tôi đảm bảo tôi sẽ khiến cậu răng
rơi đầy đất, thân phận đời thứ ba rắm chó kia của cậu, không có tác dụng gì đối với tôi đâu.
Sau khi nói xong, Diệp Bảo Long trực tiếp xoay người nhìn về phía Tô Bảo Nhi, cười nói: “Em Bảo Nhi, chắc em còn chưa ăn cơm đúng không? Lên xe của anh đi, anh đưa em đi ăn cơm”
Tô Bảo Nhi nhìn thoáng qua Lâm Thiên, sau đó mới đáp: “Vâng.
Diệp Bảo Long nghe thấy thế, anh ta lập tức bước nhanh về phía ghế
lái phụ xe Bugatti của anh ta, mở cửa xe ra. “Em Bảo Nhi, lên xe đi!”
Lâm Thiên thấy Tô Bảo Nhi đồng ý, trong đôi mắt Lâm Thiên lập tức
lóe lên ý lạnh. “Tô Bảo Nhi, nếu em lên xe anh ta, như vậy sau này chúng ta sẽ không còn bất cứ tình cảm gì. Anh cũng không nợ em gì cả. Tốt
nhất là em nên suy nghĩ cho kỹ. Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào Tô Bảo Nhi, trong đôi mắt hơi có ý lạnh.
Tô Bảo Nhi nghe thấy thế, cơ thể cô ấy hơi run lên, trong đôi mắt lóe lên thương tâm, khó chịu.
Cô ấy sửng sốt hai giây, nhưng vẫn xoay người đi về phía xe Diệp Bảo Long, ngồi vào ghế lái phụ của xe Bugatti Lâm Thiên nhìn Tô Bảo Nhi lên xe, trái tim như bị dao căt. “Cũng được! Đây xem như là kết thúc hoàn
toàn đi.” Đôi mắt Lâm Thiên đỏ lên, trong lòng vô cùng khó chịu. Lúc
này, Diệp Bảo Long lại đi tới trước mặt Lâm Thiên. “Nhóc con, nhớ kỹ,
cậu chỉ là một tên phế vật đời thứ ba nhà giàu mà thôi. Rời khỏi ông
ngoại cậu, cậu không là gì hết.” Diệp Bảo Long cười khinh thường nói.
Sau khi nói xong, Diệp Bảo Long trực tiếp xoay người ngồi vào xe Bugatti. "Brum brum!"
Cùng với âm thanh động cơ vang lên. Chiếc xe Bugatti rời khỏi tầm
mắt của Lâm Thiên. “Tên Diệp Bảo Long này, rốt cuộc là có bối cảnh gì?”
Lâm Thiên nhìn chằm chằm hướng chiếc xe Bugatti biến mất, quả đấm
nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào trong máu thịt. “Thạch Hàn, đi! Chúng ta về công ty. Tôi nhất định phải điều tra rõ ràng, xem người này là
ai?" Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói,
Lâm Thiên quyết định lập tức về công ty, điều tra rõ xem rốt cuộc Diệp Bảo Long là ai, rốt cuộc anh ta có thân phận bối cảnh gì.
Bên kia. Bên trong xe Bugatti, “Em Bảo Nhi, có phải tên nhóc kia
thấy em xinh đẹp, cho nên dây dưa với em không? Em yên tâm. Anh không để thân phận của cậu ta vào mắt, nếu thật sự có chuyện này, anh sẽ đòi
công bằng giúp em." Diệp Bảo Long nói. “Cảm ơn anh Diệp, thật sự không
cần.” Tô Bảo Nhi mỉm cười lễ phép nói. “Tô Bảo Nhi, em biết bây giờ anh
trở về thành phố Bảo Thạnh là vì sao không? Thật ra đều là vì em.” Diệp
Bảo Long cười nói.
Tô Bảo Nhi nghe thấy vậy, cô ấy đành phải cố gượng cười.
Lúc này, xe Bugatti đã lái tới bãi đỗ xe ở khu du lịch. “Anh Diệp,
anh đỗ lại đi.” Tô Bảo Nhi mở miệng nói. “Làm sao vậy?” Diệp Bảo Long đỗ xe lại. "Anh Diệp, xe của em đỗ ở trong bãi đỗ xe, hơn nữa em vừa ăn
rồi, cho nên em không đi ăn cơm trưa với anh được.
Tô Bảo Nhi vừa nói, vừa mở cửa xe. “Em Bảo Nhi!” Diệp Bảo Long thấy
Tô Bảo Nhi muốn xuống xe, anh ta vội vã gọi. “Anh Diệp, hôm nay em không thoải mái, em muốn về nhà nghỉ ngơi trước." Tô Bảo Nhi nói. “Vậy được
rồi, vậy chúng ta sẽ hẹn ngày khác." Diệp Bảo Long không miễn cưỡng.
Sau khi Tô Bảo Nhi xuống xe. “Đáng chết.” Diệp Bảo Long đánh mạnh
vào tay lái. “Chắc chắn là vì tên Lâm Thiên kia. Trong lòng em Bảo Nhi,
tuyệt đối là có tên nhóc kia. Cho nên mới không đồng ý đi ăn cơm với
mình." Sắc mặt Diệp Bảo Long khó coi.
Anh ta nhìn ra được, Tô Bảo Nhi tràn ngập tâm sự, hơn nữa sau khi
anh ta trở về thành phố Bảo Thạnh, đã hỏi Tô Bảo Nhi có bạn trai hay
không trước tiên. Anh ta thật sự nghe thấy được một số tin đồn về Tô Bảo Nhi và Lâm Thiên. “Một tên phế vật đời thứ ba nhà giàu không có bản
lĩnh như cậu, cũng muốn cướp em Bảo Nhi với tôi sao? Nằm mơ!” Diệp Bảo
Long lạnh giọng nói. “Xem ra mình phải tìm tên này “nói chuyện tâm sự”.
Diệp Bảo Long híp mắt lẩm bẩm nói.
Bên kia, trên mái nhà tòa cao ốc đối diện tập đoàn Tỉnh Xuyên. Một
người đàn ông mặc áo gió, đeo kính râm cầm theo một cái rương đi lên.
Người đàn ông quan sát địa lý xung quanh một lát xong, lập tức mở
rương ra. Trong rương là một khẩu súng bắn tỉa đang đợi lắp ráp.
Người này đúng là sát thủ Khương Hùng Dũng thuê tới thành phố Bảo Thạnh, đến để giết Lâm Thiên.
Sát thủ thuần thục lắp ráp súng bắn tỉa xong, sau đó tìm vị trí bắn
thích hợp. Ngay sau đó, sát thủ lấy một ảnh chụp ra. Người trong hình,
đúng là Lâm Thiên.
Sát thủ xem xong ảnh chụp, trực tiếp dùng bật lửa đốt ảnh chụp.
Làm xong mọi việc, kế tiếp sát thủ này sẽ đợi con mồi xuất hiện.
Loại nhiệm vụ này, sát thủ đã chấp hành rất nhiều lần, cho nên mọi việc
đều là ngựa quen đường cũ.
Trong bệnh viện. “Ông Khương, sát thủ đã vào vị trí, hiện giờ chỉ
đợi tin tức tốt truyền tới. Luật sư vui sướng nói. “Chắc chắn không có
sai sót gì đúng không?" Khương Hùng Dũng hỏi. “Tuyệt đối không có sai
sót gì. Đây là sát thủ đứng đầu ở trong nước, kỹ thuật bắn súng rất tinh chuẩn, chỉ cần Lâm Thiên vừa xuất hiện, tuyệt đối có thể một phát chết
ngay." Luật sư cười nói. Khương Hùng Dũng nghĩ tới Lâm Thiên sẽ nhanh
“Ừ, tôi yên tâm rồi. chóng mất mạng, trong lòng ông ta mừng như điên.
Trên mái nhà đối diện tập đoàn Tỉnh Xuyên. Sát thủ nằm trên vị trí ngắm bắn, vẫn không nhúc nhích đợi con mồi xuất hiện.
Lúc này một chiếc xe Lamborghini màu xanh xuất hiện trong tầm mắt sát thủ “Đến rồi!”
Sát thủ nhìn thấy chiếc xe Lamborghini này xong, lập tức giữ vững
tinh thần. Bởi vì anh ta biết, chiếc xe này là chiếc xe nhân vật mục
tiêu ngồi.
Bên dưới, chiếc xe Lamborghini đỗ trong bãi đậu xe ngoài trời. Ngay
sau đó, cửa xe ở chỗ vị trí lái mở ra, Lâm Thiên đi, từ trong xe ra.
Sát thủ lập tức nhắm bắn, sau đó kéo cò súng, chuẩn bị bắn chết mục tiêu.
Loại tình huống này, sát thủ nằm chắc một trăm phần trăm, một phát bắn chết ngay Lâm Thiên.
Sát thủ chậm rãi bóp cò "Ha?"
Lúc này, bỗng nhiên sát thủ cảm thấy không thích hợp.
Anh ta lập tức quay đầu nhìn. Một người đàn ông cũng mặc áo gió, đeo kính râm đang đứng sau lưng sát thủ này, hơn nữa đang dùng súng lục
giảm thanh chĩa về phía đầu anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT