Khương Hùng Dũng muốn khiêu chiến mình, đây là chuyện nằm trong dự đoán của Lâm Thiên.
Duy nhất khiến Lâm Thiên bất ngờ, chính là Khương Hùng Dũng tìm được võ sĩ lợi hại như thế.
Tuy võ sĩ của Khương Hùng Dũng chỉ mới đánh một trận, nhưng thực lực đã biểu lộ không thể nghi ngờ. “Bạch Sa, anh có thể ứng phó không?” Lâm Thiên nhìn về phía Bạch Sa. “Anh Thiên, là một võ sĩ quyền anh, lúc tới lượt tôi đi lên thì không có đường lui, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ dốc
toàn lực” Bạch Sa nghiêm túc nói.
Lâm Thiên gật đầu, sau đó đứng dậy. “Được! Tôi ứng chiến!”
Lâm Thiên cũng biết, đối mặt với khiêu chiến của
Khương Hùng Dũng, mình không có đường lui. “Oa, chủ tịch Lâm và ông
Khương sắp đấu với nhau rồi.” “Buổi đấu giả lần trước, chủ tịch Lâm toàn thắng ông Khương, không biết bây giờ sẽ có kết quả thế nào?” Đám ông
chủ ở đây đều châu đầu ghé tai bàn tán, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong.
Đối với mọi người mà nói, Lâm Thiên đấu với ông Khương, tuyệt đối là trò hay. “Lâm Thiên, nếu chúng ta đấu với nhau, tất nhiên là tiền đặt cược cũng phải sửa lại, cậu nói xem đúng không?” Khương Hùng Dũng cười nói.
“Ông muốn thay đổi thế nào?” Lâm Thiên nhìn về phía
Khương Hùng Dũng. “Đánh cược... Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đi.
Người thua trận phải cho đối phương một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, thế
nào?” Khương Hùng Dũng cười nói. “Được thôi, không phải chỉ là tiền thôi sao, Lâm Thiên tôi không thiếu tiền." Lâm Thiên cười nói.
Ở buổi đấu giả lần trước, Lâm Thiên còn bảy nghìn tỷ, nhưng sau đó
Lâm Thiên lấy ba nghìn năm trăm tỷ bơm vào dự án mảnh đất số một khu bảo hộ.
Hiện giờ trong tay Lâm Thiên còn khoảng ba nghìn năm trăm tỷ. Cho nên một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ này, Lâm Thiên lấy ra được
Hơn nữa nếu Lâm Thiên thiếu tiền, tiền ở công ty đều là của mình,
cũng có thể hỏi ông ngoại xin tiền bất cứ lúc nào. “Đánh cược một nghìn
bảy trăm năm mươi tỷ sao?”
Đám ông chủ ở đây đều vô cùng thán phục, một số ông chủ ở đây có
tổng tài sản còn chưa tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, đánh cược như
vậy trong thi đấu quyền anh ngầm, tuyệt đối trước nay chưa từng có.
Đương nhiên hai bên ngoại trừ đánh cược một nghìn bảy trăm năm mươi
tỷ ra, còn đánh cược danh dự. “Cậu đã đồng ý, vậy thì nhanh bảo người
của cậu ra sân” Khương Hùng Dũng có vẻ rất sốt ruột
Dưới lôi đài, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Bạch Sa. “Bạch Sa,
trước khi ra sân phải nhớ một chuyện, nếu không đánh lại thì nhanh chóng nhận thua, thua tiền cũng không sao, mạng của anh nhất định không thể
vứt!” Lâm Thiên nghiêm túc dặn dò.
Lâm Thiên vừa thấy được bản lĩnh của Hắc Báo trên đài, cùng với hình ảnh óc của võ sĩ người Nhật bị đánh nát ra.
Nhỡ đâu Bạch Sa không đánh lại được, Lâm Thiên không muốn Bạch Sa
phải rơi vào tình cảnh như thế. Bạch Sa nghe xong lời Lâm Thiên nói, anh ta có chút cảm động. “Anh Thiên, anh là cố chủ đầu tiên quan tâm tới
sinh mệnh của em như vậy, anh yên tâm đi, một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ kia, em nhất định sẽ không để anh Thiên thua đâu.” Ánh mắt Bạch Sa kiên nghị nói.
Sau khi Bạch Sa nói xong, anh ta lập tức năm chặt tay bước lên đài.
Lúc này Bạch Sa ngoại trừ cảm động ra, thì còn có chút vui sướng,
bởi vì đánh xong thi đấu ngày hôm nay, anh ta có thể được Lâm Thiên
chuộc ra ngoài, không cần làm võ sĩ quyền anh ngầm nữa, không cần mỗi
ngày khiêu vũ trên mũi đạo.
Anh ta cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình có thể gặp Lâm Thiên.
Khương Hùng Dũng nhìn thấy Bạch Sa xong, ông ta vô cùng kinh ngạc.
“Lâm Thiên, cậu... Sao cậu không phải vệ sĩ bên cạnh cậu ra sân?” Khương Hùng Dũng cau mày nói.
Kế hoạch ban đầu của Khương Hùng Dũng là trong trận thi đấu quyền
anh ngày hôm nay, sẽ đánh chết vệ sĩ Thạch Hàn của Lâm Thiên, Lâm Thiên
không còn vệ sĩ Thạch Hàn nữa, ông ta có thể dễ dàng giết chết Lâm Thiên rồi. “Tôi bảo ai ra sân, hình như không tới lượt Khương
Hùng Dũng ông quản.” Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Hừ, cho dù phải người nào, kết quả đều như nhau.
Khương Hùng Dũng cười mỉa một tiếng. Khương Hùng Dũng nghĩ, cho dù
Lâm Thiên phải những người khác, ông ta cũng có thể thắng được một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, còn thắng được thể diện.
Chẳng qua đợi trận đấu chấm dứt, ông ta sẽ lén phải Hắc Báo ra tay, giết vệ sĩ của Lâm Thiên và Lâm Thiên.
Lúc này, Khương Hùng Dũng rống to về phía lôi đài: "Hắc Báo, đánh chết đối thủ này cho tôi, tôi sẽ cho cậu thêm bảy mươi tỷ.
Hắc Báo ở trên đài cười gật đầu.
Dưới đài, Lâm Thiên quay đầu nói với Thạch Hàn: “Thạch Hàn, bọn họ đánh nhau, phần thắng là bao nhiêu?”
Thạch Hàn lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói, đối thủ trên đài không dễ
chọc, thắng thua khó mà nói, dù sao Bạch Sa còn chưa ra tay, tôi chỉ có
thể phán đoán được đại khái thực lực của cậu ấy, không thể đoán chuẩn
được
Lúc này Bạch Sa đi lên lôi đài.
Đối mặt với trận chiến kịch liệt này, đám ông chủ ở dưới đài đều vô
cùng chờ mong, không chỉ riêng hai vị võ sĩ ở trên đài quyết đấu, thực
tế còn là quyết đấu giữa Khương Hùng Dũng và Lâm Thiên.
Thậm chí có ông chủ bắt đầu dự đoán xem, người thắng sẽ là ai.
Trên lôi đài thi đấu. “Bắt đầu trận đấu”
Sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu, hai bên vội vàng ra
tay. “Nhóc con, mạng của cậu, Hắc Bảo tôi nhận.” Gương mặt Hắc Bảo dữ
tợn nhìn chằm chằm Bạch Sa, lộ ra hàm rằng vàng của anh ta. "Bạch Sa tôi đánh quyền anh nhiều năm như vậy, có thể nói là lăn từ trong đống người chết ra, người nào giết người nào khó mà nói.” Bạch Sa cười lạnh lùng.
“Ha ha, xem ra cậu chưa gặp được người mạnh chân chính, hôm nay tôi sẽ
cho cậu thấy!” Sau khi Hắc Bảo nói những lời này xong, anh ta lập tức
đánh một quyền về phía Bạch Sa.
Một quyền này của anh ta có uy lực vô cùng khủng bố, quả đấm đi qua nơi nào, không khí ở chỗ đó phát ra tiếng rít gào khủng bố.
Bạch Sa cũng vội vàng nâng quyền, đánh một quyền ra “Rầm!” Quả đấm của hai bên đụng vào nhau. “Rầm! Rầm! Rầm!”
Bạch Sa liên tục lùi về sau, mỗi khi bước một bước đều khiến lôi đài rung chuyển Lúc Bạch Sa ổn định cơ thể, anh ta chỉ cảm thấy cả cánh tay mình hơi run lên, huyết quản như sắp bùng nổ. “Lực lượng thật mạnh!
Mình chưa bao giờ gặp phải đối thủ mạnh như thế.” Bạch Sa thầm than
trong lòng.
Trải qua một chiêu giao đấu, Bạch Sa đã rõ ít nhất ở phương diện lực lượng, đối phương hơn anh rất nhiều. “Chịu chết đi
Bạch Sa xông lên lần hai. Hai bên bắt đầu tranh đấu lần thứ hai.
Sức lực không bằng, Bạch Sa muốn dựa vào lực phản ứng và phương diện khác. Nhưng sau khi giao đấu xong, anh ta phát hiện phương diện khác
của đối phương cũng mạnh hơn anh ta. "Bich!"
Bạch Sa không phòng ngự được, quả đấm của đối phương đánh mạnh vào mặt anh ta, đánh anh ta ngã xuống đất.
Xương hàm bên má trái Bạch Sa đã sưng đỏ chảy máu, thị lực mắt trái đột nhiên trở nên mơ hồ.
Lúc này, trên mặt Hắc Báo xuất hiện nụ cười dữ tợn. Bạch Sa cố chịu
đựng vội vàng đứng dậy chống đỡ. Bạch Sa đã bị thương, hoàn toàn rơi vào bị động. “Rầm rầm rầm!”
Trên đài giao đấu rất kịch liệt, sau khi giao đấu một lát,
Bạch Sa vốn đang ở thế hạ phong không cẩn thận bị Hắc
Bảo quét chân ngã xuống đất.
Sau khi Bạch Sa ngã xuống đất, Hắc Báo trực tiếp ngồi lên lưng Bạch Sa, sau đó nắm lấy chân trái của Bạch Sa bẻ ngược lại. "Á!"
Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương của Bạch Sa, chân Bạch Sa đã bị bẻ ra độ cong khủng bố.
Sau đó là tiếng xương cốt bị gãy vang lên.
Bạch Sa bị đau cố gắng dùng hai tay nằm lấy người Hắc Báo, dùng hết sức lực đẩy ngã, mới đẩy Hắc Báo ngã xuống.
Nhưng như vậy không thể tạo thành thương tổn đối với Hắc Báo, chỉ tạm thời khiển Bạch Sa hóa giải nguy hiểm.
Bạch Sa cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái đã bị bẻ gãy, anh ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Dưới đài. “Cậu Thiên, Bạch Sa không đánh lại được, Bạch Sa thua chắc rồi, lại đánh tiếp Bạch Sa sẽ bị giết mất. Không thể để Bạch Sa tiếp
tục đánh nữa.” Thạch Hàn nghiến răng nói.
Lâm Thiên gật đầu, sau đó kêu to về phía đài: “Bạch Sa, nhanh nhận thua đi!”
Nếu như chắc chắn sẽ thua, Lâm Thiên không thể để Bạch Sa tặng tính mạng được.
Tuy Bạch Sa ở trên đài nghe thấy lời Lâm Thiên nói, nhưng anh ta vẫn không nhận thua. Bởi vì anh ta muốn thay Lâm Thiên thắng được trận thi
đấu này. Anh ta biết nếu mình đầu hàng, Lâm Thiên sẽ thua một nghìn bảy
trăm năm mươi tỷ. Còn thua cả mặt mũi.
Bạch Sa cảm thấy vẫn còn cơ hội, không phải là anh ta chưa từng thi
đấu trận chiến ác liệt như thế, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối
phương, tiến hành một kích trí mạng, lập tức có thể chuyển bại thành
thắng.
Nhưng bây giờ anh ta sai rồi!
Lúc này Hắc Báo tấn công lần hai.
Tuy Bạch Sa cố gắng ngăn cản, nhưng anh ta đã gãy một chân, đầu thể chống đỡ được?
Bạch Sa bị gãy một chân không còn sức chống đỡ, trực tiếp ngã xuống đất.
Hắc Bảo thấy thể đột nhiên nhảy lên, sau đó mượn lực cả người đè xuống, dùng khuỷu tay đập mạnh vào lưng Bach Sa.
Bạch Sa phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc Bảo vẫn chưa dừng tay, đánh mạnh về phía đầu Bach Sa.
Lúc trước võ sĩ nước Nhật bị anh ta đánh phọt não như vậy.
Mà lúc này Bạch Sa đã hấp hối, ý thức mơ hồ, đầu còn sức lực đánh trả.
Dưới đài, nhìn thấy một màn như vậy đôi mắt Lâm
Thiên đỏ lên. “Tôi nhận thua, dừng tay cho tôi! Dừng tay!” Vẻ mặt
Lâm Thiên dữ tợn rống to về phía lôi đài. Khương Hùng Dũng thì cười gần
gào thét: “Ha ha, Hắc Báo, tiếp tục đánh cho tôi! Đánh chết cậu ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT