“Anh... Anh đùa giỡn tôi sao?” Sắc mặt Mạc Danh Tùng tái nhợt nhìn chằm
chằm Lâm Thiên. “Đúng thế, tôi đùa giỡn anh thì làm sao? Có vấn đề gì
à?” Lâm Thiên cười mỉa nói. Đối với loại người mặt người dạ thủ, Lâm
Thiên không thương hại chút nào.
Ngay sau đó, Lâm Thiên vung tay lên: “Đội trưởng đội bảo vệ, ném người này ra khỏi cao ốc Tỉnh Xuyên cho tôi.” “RÕ!”
Đội trưởng đội bảo vệ và mấy vệ sĩ trực tiếp tiến lên bắt lấy Mạc Danh Tùng, kéo anh ta ra ngoài.
Mạc Danh Tùng bị kéo ra ngoài vừa tức vừa giận, anh ta rất muốn chửi ầm lên. Nhưng anh ta không dám, anh ta sợ mình lại bị đánh một trận.
Sau khi Mạc Danh Tùng bị kéo rời khỏi đây. “Lâm Thiên, tôi còn có
việc, tôi đi trước đây.” Mai Tường Vân đỏ mắt nói. Lâm Thiên không ngăn
cản, hiện giờ cô nàng này rất thương tâm, Lâm Thiên không muốn khiến cô
ấy buồn bực, để cô ấy bình tĩnh lại đi. Vẫn là câu nói đó, Lâm Thiên
không thấy là mình tàn nhẫn khi làm như vậy.
Bởi vì mình sớm cho Mai Tường Vân thấy rõ bộ mặt thật của Mạc Danh
Tùng. Nếu không đợi Mai Tường Vân càng hãm sâu vào bên trong, khi cô ấy
thấy rõ bộ mặt thật của Mai Tường Vân, chỉ càng thương tổn sâu hơn.
Trong nhà Khương Hùng Dũng. “Khốn nạn! Khốn nạn!”
Khương Hùng Dũng đang phát giận ở trong nhà mình, đám giúp việc trong
nhà đều bị dọa sợ không dám thở mạnh. “Vì sao lại là tên nhóc kia thắng? Vì sao? Chẳng lẽ cậu ta là khắc tinh của Khương Hùng Dũng mình sao?”
Khương Hùng Dũng nhớ tới chuyện ngày hôm nay, lập tức tràn đầy tức
giận, khiến ông ta tức giận không phải vì không đạt được mảnh đất kia,
mà ông ta lại ăn thiệt trong tay Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng nhìn về phía luật sư ở bên cạnh,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi! Lại phải người ám sát tên nhóc này!”
“Ông Khương, chúng ta đã sớm ám sát thất bại hai lần, đây tuyệt đối
không phải là trùng hợp, nếu không làm rõ nguyên nhân thất bại, lại tùy
tiện hành động một lần nữa, chỉ sợ... Lại thất bại nữa. Luật sư nói.
Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói: “Mà tôi đã đoán được nguyên
nhân chúng ta ám sát thất bại hai lần rồi.” “Hả? Nguyên nhân gì thế?”
Khương Hùng Dũng vội vàng truy hỏi. “Dựa theo lời tên đầu bóng loáng kia nói, lúc trước cậu ta dẫn theo hơn bốn mươi người tới cô nhi viện, kết
quả đều bị vệ sĩ bên cạnh Lâm Thiên đánh bị thương, chuyện này đủ để nói lên thực lực của vệ sĩ này rất mạnh.” Luật sư nói.
Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói: “Cho nên chúng ta ám sát thất bại hai lần, rất có khả năng là vì vệ sĩ bên cạnh tên nhóc này, bảo vệ
cậu ta. “Có đạo lý!” Khương Hùng Dũng gật đầu.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng lại lạnh giọng nói: “Cho dù cậu ta lợi hại cỡ nào, dám ngăn cản chuyện tốt của Khương Hùng Dũng tôi, vậy chỉ
có một con đường chết! Cậu ta có vệ sĩ giỏi, chẳng lẽ trong tay chúng ta không có người mạnh hơn sao? Bảo Trương Tuấn Kiệt tới đây gặp tôi!”
Trương Tuấn Kiệt là mãnh tướng cuối cùng trong tay Khương Hùng Dũng, lúc Khương Hùng Dũng từng giành chính quyền, không thể bỏ qua công lao
của Trương Tuấn Kiệt.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông vạm vỡ bộ dạng khôi ngô, lưng hùm
vai gấu, bắp thịt đầy người đi vào trong biệt thự của Khương Hùng Dũng,
chỉ riêng khổ người, cùng với lệ khí tỏa từ trên người ra, có thể khiến
người bình thường sinh lòng sợ hãi, lạnh run.
Anh ta là mãnh tướng cuối cùng dưới tay Khương Hùng Dũng, Trương
Tuấn Kiệt. “Ông Khương, ông tìm tôi sao?” Trương Tuấn Kiệt cúi người
chào với Khương Hùng Dũng. “Trương Tuấn Kiệt, mấy năm gần đây rất thái
bình, đã lâu rồi cậu không ra tay. Nhưng gần đây có một người khiêu
chiến quyền uy của tôi, cây bảo đao như cậu, cũng nên ra khỏi vỏ rồi”
Khương Hùng Dũng nói. “Ai dám đối nghịch với ông Khương, thì là đối
nghịch với Trương Tuấn Kiệt tôi, đối phó với người nào ông Khương cứ
việc dặn dò." Trương Tuấn Kiệt nói. “Giết chết Lâm Thiên chủ tịch của
Tỉnh Xuyên, còn có vệ sĩ bên cạnh cậu ta! Nhớ kỹ, phải làm sạch sẽ!”
Khương Hùng Dũng híp mắt dặn dò. “Được! Tôi sẽ đi ngay!”
Sau khi Trương Tuấn Kiệt lĩnh mệnh, liền đi thẳng ra ngoài.
Mười giờ rưỡi sáng hôm sau, ở quảng trường bên ngoài Tỉnh Xuyên.
Dự án mảnh đất số 1 khu bảo hộ đã định, đây là dự án quan trọng nhất trong một năm kế tiếp của công ty chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.
Mảnh đất này, đúng là quà ông ngoại tặng cho Lâm
Thiên, chỉ cần làm tốt dự án này, tuyệt đối có thể kiếm lớn.
Hiện giờ dự án đã định ra, kế tiếp sẽ tiến hành tuyên truyền trắng trợn ở thành phố Bảo Thạnh, đây gọi là tạo thế.
Rất nhiều biển quảng cáo ở ven đường, trên xe bus công cộng đều đưa tin.
Hôm nay, một số đồng nghiệp ở bộ phận tuyên truyền của công ty, cũng tạm dừng một số công việc tới quảng trường Tỉnh Xuyên phồn hoa, cùng
phát truyền đơn.
Lâm Thiên vì thúc đẩy tinh thần của tất cả mọi người, cho nên quyết
định sáng hôm nay sẽ dẫn mọi người, cùng nhau đi phát truyền đơn. “Xin
chào cô gái xinh đẹp, đây là dự án mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng
tôi, cô nhìn một cái đi." “Anh chàng đẹp trai, đây là dự án mới của tập
đoàn Tỉnh Xuyên chúng tôi, anh xem đi
Lượng người ở quảng trường Tỉnh Xuyên rất nhiều, trong một tiếng, Lâm Thiên đã phát được rất nhiều truyền đơn.
Lúc này có hai người đàn ông trẻ tuổi đi tới. "Anh chàng đẹp trai, đây là dự án mới của tập đoàn
Tỉnh Xuyên chúng tôi, hai vị nhìn một cái đi.” Lâm Thiên lại cầm truyền đơn đưa cho hai người bọn họ.
Một người đàn ông trong đó nhận lấy truyền đơn. “Mấy người có thấy phiền không! Ông đây không cần
Sau khi người đàn ông trẻ tuổi nói xong câu đó, lập tức vo truyền đơn thành cục, sau đó ném lên người Lâm Thiên.
Lâm Thiên lập tức nhướng mày. “Ồ, cậu... Cậu là Lâm Thiên à?"
Bỗng nhiên người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm
Lâm Thiên, kêu lên.
Người đàn ông trẻ tuổi nhuộm tóc vàng kia cũng kinh ngạc nói: “Ồ,
đúng là Lâm Thiên!” “Hai người là?” Lâm Thiên thấy hai bọn họ biết tên
mình, thì vẻ mặt nghi ngờ nhìn bọn họ. “Không biết chúng tôi rồi sao?
Bạn học cấp ba của cậu, Kiều Thanh Bình đây!” Người đàn ông trẻ tuổi
nói. Người đàn ông tóc vàng kia cũng nói: “Còn tôi là Triệu Tiến Minh!”
“Kiều Thanh Bình, Triệu Tiến Minh!” Lâm Thiên lầm bẩm một lần. Hai cái
tên này, Lâm Thiên không hề xa lạ
Bọn họ đều là bạn học cấp ba của mình, chỉ là hai người này ăn mặc thay đổi nhiều, cho nên vừa rồi Lâm Thiên không nhận ra.
Ngoài ra, ấn tượng của Lâm Thiên đối với bọn họ không tốt, bởi vì hai người này thuộc đảm lưu manh trong lớp.
Lúc Lâm Thiên học trung học, là một học sinh tốt cố gắng học tập.
Nhưng mỗi ngày đám người này đều tới tìm học sinh tốt là Lâm Thiên
gây phiền phức, không có việc gì làm, thì tìm cách trêu chọc Lâm Thiên,
khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Thành tích học tập của Lâm Thiên vốn rất tốt, có thể thi được vào
trường nổi tiếng. Nhưng chính vì bị đám người này quấy rầy, khiến tâm
trạng của Lâm Thiên bị ảnh hưởng rất lớn, cuối cùng dẫn tới thành tích
học tập của Lâm Thiên giảm sút, cuối cùng chỉ thi được trường hạng hai.
Còn đám người này, Lâm Thiên chỉ biết bọn họ tốt nghiệp xong thì
không học tiếp, tiến vào xã hội lăn lộn, lại mấy năm sau, Lâm Thiên
không gặp lại bọn họ nữa.
Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh này, là người thuộc đảm lưu manh
kia. Lâm Thiên đánh giá cách ăn mặc của bọn họ một lát, đều mặc hàng
hiệu, bộ dạng diễu võ dương oai nhìn mình.
Lúc này Kiều Thanh Bình bật cười nói: “Bạn học Lâm Thiên, lúc trước
cậu học tốt như vậy, sao bây giờ lưu lạc tới đứng ngoài đường phát
truyền đơn thế? Cuộc sống của cậu cũng quá thối nát rồi."
Lúc Kiều Thanh Bình nói chuyện còn cổ vung tay lên, để lộ chiếc đồng hồ hơn trăm triệu trên cổ tay.
Triệu Tiến Minh ở bên cạnh cũng cười nhạo: “Bạn học Lâm Thiên, cậu
sống thảm như vậy, nói thật đảm bạn học cũ như chúng tôi, đều thấy mất
mặt thay cậu”
Sau khi Triệu Tiến Minh nói xong, còn lấy chìa khóa xe BMW ra, vẫy
trước mặt Lâm Thiên, rõ ràng là đang khoe khoang với Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười khinh thường nói: “Ha ha, lái xe BMW thì khá lắm sao? Loại xe cấp thấp như vậy, tặng cho tôi tôi đều chê giá rẻ.”
Nói đùa, Lâm Thiên lái xe Lamborghini Aventador, xe BMW có thể so sánh được sao?
Hơn nữa hiện giờ Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí
Thành, là đời thứ ba của nhà giàu nhất.
Hai bọn họ, vậy mà khoe của trước mặt đời thứ ba của nhà giàu nhất?
Đây không phải là chuyện vô cùng buồn cười à? “Cái gì? Tặng cậu cậu còn
chế giá rẻ? Ha ha!” Triệu Tiến Minh và Kiều Thanh Bình đều cười ha ha,
trong tiếng cười tràn ngập châm chọc. “Lâm Thiên, cậu nói chúng tôi lái
xe BMW giá rẻ, vậy xin hỏi cậu lái xe gì?” Kiều Thanh Bình cười nhạo
hỏi. “Thật sự muốn nghe à? Tôi mà nói ra sẽ dọa các cậu sợ chết khiếp"
Lâm Thiên nhếch miệng cười nói. “Cái gì? Sẽ dọa chúng tôi sợ chết khiếp? Ha ha!
Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh cười ha hạ lần hai. “Bạn học Lâm
Thiên, vậy cậu nói thử xem, rốt cuộc là cậu lái xe gì, mà có thể dọa
chúng tôi sợ chết khiếp." Kiều Thanh Bình cười nói. “Lamborghini
Aventador." Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Cái gì? Cậu lái xe Lamborghini
Aventador? Ha ha, vậy chúng tôi lái siêu xe Batman đấy!” Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh cười ha ha, giống như nghe được chuyện rất buồn
cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT