Lâm Thiên nói chuyện mình lấy được mảnh đất cô nhi viện Thanh Sơn
cho tổng giám đốc Lưu Thân, tất nhiên là Lưu Thân nói Lâm Thiên thật lợi hại.
Lưu Thân bày tỏ vị trí của mảnh đất này rất tốt, hơn nữa xây dựng ra trường học, nhà cửa tuyệt đối sẽ giành được lợi nhuận tới tay, dự án
này lấy được một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ cũng không có vấn đề.
Lưu Thân nói, lúc trước anh ta cũng nhìn trúng mảnh đất này, chẳng
qua là vì đây là cô nhi viện, cho nên anh ta mới không có ý nghĩ đó.
Tất nhiên là Lâm Thiên cũng rất vui, sau khi mình tiếp nhận công ty
chi nhánh ở thành phố Bảo Thạnh, số tiền kiếm được trong một năm tới có
thể tăng cao rõ rệt, đây cũng là minh chứng cho năng lực của anh, anh
không phụ lòng ông ngoại giao công ty cho mình.
Còn chuyện xây cô nhi viện mới, Lưu Thân nói, anh ta biết một cô nhi viện để trống, không sử dụng.
Cô nhi viện này được xây vào mấy năm trước. Sau khi xây dựng xong, bởi
vì một số nguyên nhân mà không sử dụng, cứ để ở đó, nghe nói đầu tư ba
mươi lăm tỷ. Xây rất hiện đại hóa, thiết bị cũng vô cùng đầy đủ, hơn nữa vì không có người ở, cho nên hoàn toàn mới.
Lúc này Lâm Thiên bảo Lưu Thân đi liên lạc.
Nếu có cô nhi viện có sẵn, đương nhiên là tốt nhất, như vậy có thể
trực tiếp cho bọn nhỏ vào ở, dù sao lầu chính của cô nhi viện Thanh Sơn
đã bị phá dỡ vào hôm nay, bọn nhỏ ở chỗ nào? Đây vốn là một vấn đề.
Kết quả liên lạc là, đối phương đã sớm muốn bán đi, chỉ là không có
người mua, sau khi Lưu Thân liên lạc thì thống nhất với nhau, chỉ tốn
hai mươi tư tỷ rưỡi là mua được.
Trong cô nhi viện Thanh Sơn.
Mai Tường Vân bước nhanh vào bên trong cô nhi viện Thanh Sơn. “Chị Vân chị tới rồi." Chung Huyền Anh nhìn thấy Mai
Tường Vân xong, lập tức vội vàng đi tới nghênh đón. “Huyền Anh, nhìn thấy mọi người không sao, nhìn thấy cô nhi viện vẫn còn, chị thật sự
rất vui.” Trên gương mặt Mai Tường Vân xuất hiện tươi cười. “Cô nhi viện chẳng những vẫn còn, hơn nữa sau khi
Khương Hùng Dũng rời đi, còn bồi thường cho chúng ta mười bảy tỷ
rưỡi nữa." Chung Huyền Anh vui vẻ nói. “Cái gì? Khương Hùng Dũng còn bồi thường mười bảy tỷ rưỡi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, Huyền
Anh, em nhanh kể cho chị nghe đi.
Vẻ mặt Mai Tường Vân tò mò, cô ấy rất muốn biết rất cuộc đã xảy ra
chuyện gì, mà có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu rời đi, còn bồi
thường tiền nữa? “Vẫn là do người tốt kia giúp đỡ, sau khi em gọi điện
thoại cho anh ấy, anh ấy liên tới ngăn cản Khương Hùng Dũng, anh ấy thật sự rất lợi hại, gọi hơn một nghìn người tới, còn uy phong hơn cả Khương Hùng Dũng, ép Khương
Hùng Dũng phải cúi đầu trước. Chung Huyền Anh lộ ra bộ dạng mê trai. “Lại là anh ta à? Nói như vậy, anh ta lại giúp cô nhi viện Thanh Sơn
chúng ta một ân tình lớn rồi?” Mai Tường Vân kinh ngạc nói. “Đúng vậy,
anh ấy là ân nhân rất lớn của cô nhi viện Thanh Sơn chúng ta. Chung
Huyền Anh cười nói. “Đúng rồi, anh ta tên là gì, rốt cuộc anh ta là ai?” Mai Tường Vân hỏi, cô ấy rất muốn biết, vị ân nhân, người tốt này là
ai. “Anh ấy họ Lâm, tên Lâm...
Chung Huyền Anh mới nói được một nửa, di động lại đột nhiên vang
lên. Chung Huyền Anh lấy điện thoại ra nhìn, là Lâm Thiên gọi điện thoại tới. “Chị Vân, vị ân nhân kia gọi điện thoại cho em rồi, em nghe điện
thoại trước đã.” Chung Huyền Anh nói.
Ngay sau đó, Chung Huyền Anh nghe điện thoại. “Huyền Anh, lúc này
tôi đang ở trên đường tới cô nhị viện Thanh Sơn các cô, tôi có một tin
tức tốt, muốn gặp mặt nói cho các cô nghe. Trong điện thoại truyền ra
giọng Lâm Thiên. “Anh sắp tới đây rồi sao? Được! Được!” Chung Huyền Anh
vui sướng vội vàng gật đầu. Sau khi cúp điện thoại. “Chị Vân, người tốt
bụng này đang trên đường tới đây, không phải là chị rất muốn biết anh
ấy, rất muốn gặp anh ấy sao? Lát nữa chị có thể gặp được anh ấy. Chung
Huyền Anh cười nói. “Vậy sao? Vậy chúng ta cùng ra cửa nghênh đón anh
ta đi, chị nhất định phải nói cảm ơn anh ta. Cảm ơn anh ta đã làm mọi
việc vì cô nhi viện Thanh Sơn” Mai Tường Vân cười nói.
Đồng thời Mai Tường Vân cũng rất muốn biết, rốt cuộc người này là ai, lại có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu lùi bước.
Chung Huyền Anh dùng lực gật đầu.
Ngay sau đó, hai bọn họ đi tới cửa cô nhi viện Thanh
Sơn.
Cửa cô nhi viện Thanh Sơn. Chung Huyền Anh và Mai Tường Vân đều đứng ở nơi này.
Lúc này, tiếng động cơ của siêu xe gầm rú vang lên.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Lamborghini Aventador rất ngầu xuất hiện
trong tầm mắt. “Đến rồi! Đến rồi! Anh ấy đến rồi!” Chung Huyền Anh vô
cùng vui sướng, rất kích động.
Nhưng mà lông mày của Mai Tường Vân hơi nhíu lại, bởi vì sao cô ấy cảm thấy chiếc xe Lamborghini Aventador kia quen thế nhỉ?
Trong nháy mắt, xe Lamborghini đã lái tới trước mặt hai bọn họ. Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một bóng dáng trẻ tuổi chui từ trong xe ra.
Anh đúng là Lâm Thiên. “Là anh ta!”
Mai Tường Vân nhìn thấy Lâm Thiên trong tích tắc, cả người rung động giống như bị sét đánh, lập tức đờ đẫn tại chỗ.
Trong đầu Mai Tường Vân mơ hồ, chẳng lẽ người tốt mà Chung Huyền Anh luôn nói, là Lâm Thiên sao? “Chị Vân, để em giới thiệu cho chị một
chút, anh ấy tên là Lâm Thiên, là người tốt mà em nói kia, đúng rồi, anh ấy còn là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa” Chung Huyền Anh cười nói.
Mai Tường Vân ngơ ngác nhìn Lâm Thiên, lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn.
Ở trong lòng Mai Tường Vân, Lâm Thiên chỉ là một tên cậu ấm đời thứ ba của nhà giàu có.
Nhưng cứu trợ ba mươi lăm triệu ở cửa bệnh viện, quyên góp mười bảy
tỷ rưỡi cho cô nhi viện không đòi hỏi gì, cùng với giúp cô nhi viện ép
lui Khương Hùng Dũng, những chuyện này đều là anh làm sao?
Những chuyện này, không phải là chuyện cậu ấm đời thứ ba của nhà
giàu có thể làm được! “Chị Vân, chị bị sao thế?” Chung Huyền Anh thấy
Mai Tường Vân ngẩn người, nghi ngờ vỗ Mai Tường Vân. “À, chị... Lúc này
Mai Tường Vân mới lấy lại tinh thần. “Chị Vân, không phải là chị nói sau khi chị gặp anh ấy, nhất định phải cảm ơn anh ấy sao?” Chung Huyền Anh
nghi ngờ nói.
Sau khi Lâm Thiên nghe thấy vậy, lập tức cười nói: “Mai Tường Vân,
cô muốn cảm ơn tôi sao? Vậy cô cảm ơn đi, tôi có thể miễn cưỡng tiếp
nhận. “Anh.." Mai Tường Vân tức tới mức giậm chân, đồng thời trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ. Ngay sau đó, Mai Tường Vân nhìn về phía Chung
Huyền Anh: “Huyền Anh, em không làm đấy chứ? Người tốt bụng kia thật sự là anh ta sao?" “Đương nhiên là thật rồi.” Chung Huyền Anh nghiêm
túc gật đầu.
Mai Tường Vân thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía
Lâm Thiên. Trong nháy mắt, bỗng nhiên Mai Tường Vân cảm thấy mình lại có một nhận thức mới đối với Lâm Thiên.
Hình tượng cậu ẩm đời thứ ba của nhà giàu trong lòng Mai Tường Vân,
cũng bắt đầu dao động, cùng với thay đổi. “Lâm Thiên, chuyện anh trợ
giúp cô nhi viện Thanh Sơn, tôi bày tỏ cảm ơn đối với anh. Mai Tường Vân nói.
Ngay sau đó, Mai Tường Vân lại nói: “Nhưng anh đừng mưu toan khiến
tôi thay đổi quan điểm đối với anh, đặc biệt là chuyện anh đổ oan cho
bạn trai tôi.” “Tôi không đổ oan cho anh ta.” Lâm Thiên bất đắc dĩ giang tay. “Bây giờ tôi chẳng muốn nói với anh, đợi có kết quả kiểm tra, tôi
xem anh còn chối thế nào?” Mai Tường Vân tức giận nói. “Chị Vân, anh
Lâm, hai người?” Vẻ mặt Chung Huyền Anh nghi ngờ, cô nhìn bộ dạng hai
bọn họ, sao giống Lâm Thiên và Mai Tường Vân có thù oán với nhau thế?
“À, không có gì, chỉ có chút hiểu lầm với cô ấy thôi.” Lâm Thiên nói.
“Hiểu lầm gì chứ?” Mai Tường Vân trừng Lâm Thiên một cái,
Chung Huyền Anh ở bên cạnh thấy bầu không khí không đúng, liền lập
tức nói sang chuyện khác: “Anh Lâm, tin tức tốt mà anh nói ở trong điện
thoại, không biết là tin tức tốt gì?” “Tin tức tốt là, tôi đã tìm được
một cô nhi viện có sẵn, tổn ba mươi lăm tỷ xây vào hai năm trước, vẫn để trống. Tôi đã mua lại nơi này, có thể đưa bọn nhỏ qua đó bất cứ lúc
nào” Lâm Thiên nói. “Thật vậy sao? Chuyện này thật sự quá tốt rồi, hôm
nay lầu chính bị máy xúc phá thành phế tích, viện trưởng vẫn luôn lo âu
sắp xếp cho bọn nhỏ thế nào, bây giờ vấn đề đã được giải quyết. Chung
Huyền Anh kích động nói.
Im lặng một lát, Chung Huyền Anh lại vui sướng nói: “Anh Lâm, tôi
không biết nên cảm ơn anh thế nào, anh lại giúp cô nhi viện Thanh Sơn
chúng tôi một ân huệ lớn.” “Chung Huyền Anh, không cần khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm.” Lâm Thiên cười đáp lại một câu
Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn về phía Mai Tường
Vân, tươi cười nói: “Mai Tường Vân, thế nào? Tôi không như cô tưởng
tượng đúng không? Bây giờ cô còn cảm thấy, tôi chỉ là một cậu ấm đời thứ ba của nhà giàu nữa không?” “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Mai Tường Vân bĩu môi nói một câu. Tuy ngoài miệng Mai Tường Vân nói vậy, nhưng ở
trong lòng cô ấy, quan điểm và ấn tượng đối với Lâm Thiên thật sự thay
đổi.
Đúng lúc này, di động của Mai Tường Vân đột nhiên vang lên. “Đồng nghiệp khoa giám định sao?"
Mai Tường Vân vừa nhìn, là đồng nghiệp khoa giám định gọi điện tới.
“Lâm Thiên, anh xem, chắc chắn là kết quả giám định video clip kia đã
có, để tôi xem anh còn nói được gì.” Mai Tường Vân lại lắc di động trước mắt Lâm Thiên. “Được thôi, vậy cô mở loa ngoài đi, để tôi cùng nghe
xem." Lâm Thiên cười nói. “Mở thì mở."
Mai Tường Vân trực tiếp ấn nút nghe máy, sau đó mở loa ngoài ra.
“Alo chị Vân, đã có kết quả giám định video clip của chị rồi." Trong
điện thoại truyền ra một giọng nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT