Đối diện Túy Tiên Cư là một khu quảng trường. Màn đêm vừa buông xuống, trên trời từng rạng áng hồng sặc sỡ. Trong quảng trường, những ông cụ bà cụ đã ăn cơm xong cũng bắt đầu ra ngoài tản bộ. Những cặp vợ chồng trẻ thì dẫn theo con cái. Mọi người đều vô cùng náo nhiệt.

Những người bán hàng rong cũng bắt đầu buôn bán. Có sạp thì bán đồ chơi, có sạp thì bán đồ ăn. Tiếng chào mời không ngừng nghỉ.

Dạ Cô Tinh nhìn những xiên kẹo hồ lô ngào đường đỏ rực xinh đẹp trên sạp hàng, chỉ cảm thấy trong miệng đột nhiên có vị chua, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Vẻ mặt An Tuyển Hoàng không thay đổi, chỉ yên tĩnh ngắm nhìn mọi biểu cảm của cô: “Muốn ăn sao?”

Dạ Cô Tinh quay đầu, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh. Đôi mắt đen láy giống như bầu trời đêm sau khi được tẩy rửa, long lanh trong suốt. Bên trong đôi mắt ấy giờ đây đang tràn đầy ý khẩn cầu, lại thêm chút làm nũng: “Ừa nè! Muốn ăn!” Suy nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Con của anh cũng muốn ăn.”

An Tuyển Hoàng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên là anh cũng giống với phần lớn đàn ông trên đời này… chính là lòng tự trọng! Nhìn thấy Dạ Cô Tinh mềm mại, dịu dàng như vậy, trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc. Giống như có một luồng điện chảy khắp người khiến cho chân tay của anh đều muốn co rút. Nếu không phải hoàn cảnh bây giờ không thích hợp, anh nhất định hóa thân thành sói đói, đã không thể ăn được “thịt” cô, thì ít nhất cũng phải sơ múi được chút gì đó!

Hôn lên trán cô một cái: “Ở bên ngoài rất lạnh. Vào trong đợi đi.” An Tuyển Hoàng nhanh chóng đi về phía đối diện.

Dạ Cô Tinh nghe lời anh bước vào Túy Tiên Cư trước. Ở cửa, một nhân viên lễ tân nữ lập tức nở nụ cười chào đón: “Hoan nghênh quý khách.”

Đồng phục thuần một màu đen, tấm thẻ trước ngực viết chữ “Quản lý sảnh”. Cổ áo chữ V được thiết kế độc đáo, làm lộ ra nửa mảng da thịt trắng như tuyết. Vòng eo nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng. Gương mặt được trang điểm khéo léo tinh xảo, nụ cười quyến rũ.

Nét mặt Dạ Cô Tinh không thay đổi quan sát xung quanh. Tiếp đó cô thu lại tầm nhìn, âm thầm gật đầu. Nơi này được trang trí tinh tế, xung quanh bày trí tao nhã, phong cách Trung Tây kết hợp. Khách hàng đều mặc vest đi giày da, cử chỉ đúng mực. Xem ra có thể yên ổn ăn một bữa cơm ở đây rồi.

“Có phòng riêng không?” Cô biết An Tuyển Hoàng không thích nơi đông người.

Cô nhân viên nở nụ cười khéo léo: “Xin hỏi cô có đặt trước không?”

Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Tôi thấy phòng riêng ở chỗ các cô vẫn còn trống, tôi muốn đặt một phòng.” Chỗ cửa ra vào có đặt một màn hình điện tử, trên đó hiển thị số phần trăm chỗ ngồi của khách hàng. Mà phòng riêng lại được tách ra, trên màn hình hiện rõ chỉ có bốn mươi sáu phần trăm là đã được đặt trước, cũng chứng minh số phòng riêng còn trống chiếm tới gần một nửa.

Ai ngờ cô nhân viên kia đột nhiên lộ ra ánh mắt kỳ lạ, lại lần nữa quan sát Dạ Cô Tinh từ trên xuống dưới. Xác định cô gái này không phải là một trong những vị khách quý được hưởng đặc quyền sử dụng phòng riêng, cô ta mỉm cười chậm rãi giải thích: “Thưa cô, có thể cô vẫn chưa biết rõ quy định của Túy Tiên Cư chúng tôi. Từ lúc đầu đi vào hoạt động, chúng tôi đã đưa ra phương pháp đấu giá để giành được quyền sử dụng phòng riêng ở đây. Cũng chính là nói, mỗi một phòng riêng ở trên tầng đều đã có chủ. Không có sự cho phép của chủ sở hữu, chúng tôi cũng không thể tùy tiện cho người khác sử dụng. Thực sự vô cùng xin lỗi!”

Khẽ nhíu mày lại, Dạ Cô Tinh cảm thấy thật buồn cười. Cùng là khách hàng, không phải nên đối xử bình đẳng sao? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy, bán đấu giá quyền sử dụng phòng riêng. Lẽ nào đây chính là cách thể hiện bản thân không giống với những người khác? Thật sự là phong cách đặc biệt khác thường!

Mà nhà hàng này cũng thật kỳ lạ! Không chỉ không cảm thấy vô lý, ngược lại còn cho rằng đây là vinh hạnh. Có thể dễ dàng nhận ra được có sự khoe khoang trong lời nói của cô nhân viên này, dường như ngay cả cô ta cũng cảm thấy bản thân mình cao quý hơn mấy phần.

Dạ Cô Tinh không thể hiểu được điều này. Nhưng đây là quy tắc do người khác định ra. Nếu cô không hài lòng, thì có thể lựa chọn đi đến chỗ khác, không cần phải lớn tiếng phát biểu ý kiến của bản thân.

“Nếu cô đồng ý, thì không khí ở sảnh lớn cũng rất thích hợp để dùng bữa.” Cô quản lý sảnh mỉm cười, giọng nói cung kính. Xem ra là người được đào tạo một cách chuyên nghiệp.

Dạ Cô Tinh xua tay: “Không cần đâu.” Nói xong, cô xoay người định rời khỏi.

Nụ cười của nhân viên quản lý kia lập tức cứng lại. Trước đây cũng có người muốn đặt phòng riêng. Nhưng sau khi nghe cô ta giải thích sơ qua, thì họ cũng biết được những người sở hữu phòng riêng nhất định đều là người có thân phận không tầm thường, nên cũng chỉ đành hậm hực bỏ qua. Đa số mọi người đến Túy Tiên Cư là vì đồ ăn ở đây ngon. Do đó cuối cùng gần như bọn họ đều sẽ lựa chọn dùng bữa tại sảnh lớn.

Vậy mà cô gái trước mắt này hơi… quá cố chấp rồi!

Phải biết rằng thức ăn được làm ra ở Túy Tiên Cư không phải ai cũng có thể nếm được. Nếu vào ngày cuối tuần mà không đặt bàn trước, cho dù xếp hàng cả một ngày cũng không chắc được gọi đến số. Vừa hay, hôm nay sảnh lớn vẫn còn hai chỗ trống. Thế mà cô gái này lại không để ý đến, lập tức xoay người muốn đi khỏi.

Cô ta cảm thấy không chỉ bản thân mà ngay cả Túy Tiên Cư cũng bị sỉ nhục. Do đó, ánh mắt quản lý sảnh nhìn bóng lưng của Dạ Cô Tinh càng hiện lên sự khó chịu. Tầm mắt rà soát quần áo trên người cô, đều là nhãn hiệu thông thường, cũng không phải là hàng hiệu nổi tiếng gì. Nhưng điều khiến cho cô ta không chịu được, chính là cô gái này vậy mà lại mang giày đế bằng!

Trong mắt cô ta, con gái không mang giày cao gót thì chẳng khác nào là gái quê không có kiến thức!

Nếu Dạ Cô Tinh biết được cách nghĩ của người này, cô nhất định sẽ cạy mở bộ não “kỳ diệu” này ra, để xem thử cấu tạo bên trong rốt cuộc khác thường ở đâu!

Tuy trong lòng không được thoải mái, nhưng dù sao cô ta cũng là người đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, cũng biết tôn trọng quyết định của khách hàng. Cho nên cô ta vẫn cung kính nói: “Quý khách đi thong thả.” Chỉ là ánh mắt hiện lên sự khinh thường.

Đoán chừng là kẻ nghèo hèn không có khả năng chi tiêu. Vào đây bày ra dáng vẻ giàu có, nhưng thực tế thì khả năng chi trả lại bằng không.

Dạ Cô Tinh vừa bước ra khỏi cửa, cổ tay lập tức bị một người dùng lực nắm chặt kéo lại, bị ép phải xoay người. Nhưng khi nhìn thấy rõ người trước mắt, trong mắt cô đột nhiên hiện lên sự rét lạnh.

Giang Hạo Đình cũng không biết tại sao bản thân lại làm ra động tác như vậy, cũng không rõ sự tức giận của mình lúc ở rong bàn ăn là từ đâu mà đến. Dù sao thì buồn phiền này, cũng khiến cho trong lòng anh ta ngột ngạt, vô cùng khó chịu.

Theo trực giác, anh ta chính là phản cảm với giọng điệu của kẻ nói “Con gái trong giới giải trí đều là gái làng chơi”. Hơn nữa mấy tên nói dóc không biết ngượng miệng đó còn đòi bỡn cợt ‘Áo Tím’, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là… Anh ta còn chưa trừng trị cô gái đó đâu! Đám rùa chúng mày đã muốn đụng đến cô ấy trước rồi. Đừng nói là làm, mà ngay cả nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến!

Nhưng anh ta lại không thể gào lên rằng... cô ta là người tao sắp trừng trị, chúng mày đừng có mà manh động!

Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào là giấu đầu lòi đuôi!

Ngoại trừ bực bội thì vẫn là bực bội. Lại nhớ đến nụ cười đáng ghét của cô gái đó… “Đấy! Đây chính là thù lao mà tôi muốn, anh có vừa ý không? Hưởng thụ cho tốt đi ha!”

Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa thiêu đốt. Cho dù cố gắng kiềm chế như thế nào cũng không thể trấn áp được nó. Do đó, anh ta mới đẩy cửa bỏ đi.

Nhưng khi anh đi đến cửa thang máy, thì nhìn thấy gì đây?

Sao lại có thể là cô gái đó?! Có lẽ là đầu óc không được tỉnh táo, nhưng hôm nay anh ta cũng không uống nhiều rượu lắm, chắc chắn không phải là ảo giác. Anh ta nghe thấy cuộc nói chuyện của cô với nhân viên quản lý, hóa ra là muốn đặt phòng riêng.

Vốn dĩ anh ta định ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng khi thấy cô xoay người muốn rời đi, anh ta lập tức chạy vội đuổi theo sau. Hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, đợi đến lúc phản ứng lại được mới phát hiện… anh ta đã kéo người lại rồi.

Cổ tay mảnh khảnh dễ dàng bị bàn tay của anh ta tóm lấy, cảm giác ấm áp làm cho anh ta hơi thất thần. Khoảnh khắc người con gái kia đột nhiên quay đầu lại, anh ta còn ngửi được mùi thơm của hoa sơn trà. Tất cả những điều này càng chứng minh cho phán đoán ban đầu của anh ta… cô gái này chính là cực phẩm của cực phẩm.

Nếu như có thể có được, thì đúng là quá hoàn mỹ…

Ánh mắt Dạ Cô Tinh trầm xuống, giật tay ra khỏi bàn tay của người đàn ông kia. Nét mặt cô khó chịu nhìn người trước mắt giống như đang nhìn một người xa lạ. Sau đó cô xoay người cất bước rời đi.

“Này…” Giang Hạo Đình vội vàng bước đến chắn trước người cô, ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Cái đó… vì sao cô lại tới đây?”

Khi thấy anh ta đến gần, Dạ Cô Tinh vô thức bảo vệ bụng mình, tùy ý nở nụ cười lạnh lùng: “Này anh, xin hỏi anh học hát chèo có đúng không? Nếu không tại sao đi đến chỗ nào cũng không quên đóng vai kẻ xấu... chuyên làm trò cười cho người ta vậy!”

Giang Hạo Đình nghe như vậy thì sắc mặt tối sầm lại: “Cô!”

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Người ta mở cửa kinh doanh chỉ để cho một mình anh tới sao?”

Giang Hạo Đình bị cô châm chọc đến nỗi không nói nổi một chữ nào. Kỷ Hạo Hiên chạy đến vừa kịp lúc nghe được những lời như vậy, ánh mắt kinh ngạc quay đầu nhìn Dạ Cô Tinh, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, da trắng như sứ, mắt phượng mày ngài. Lại không trang điểm mà hoàn toàn là mặt mộc. Mùi thơm tươi mát tự nhiên đập vào mặt. Chỉ cần cánh mũi khẽ nhúc nhích, một mùi hương nhàn nhạt lướt qua chóp mũi, nhẹ nhàng tựa như khói, lả lướt thấm vào ruột gan khiến cho người ta bị kích thích đến mức muốn cố gắng hết sức để bắt lấy mùi hương thoang thoảng này.

Nhưng đây cũng không phải là điểm thu hút người khác nhất của cô gái này. Vẻ đẹp của cô ấy được quyết định bởi một thứ gọi là khí chất! Đôi mắt trong veo ẩn dấu sự uy nghiêm, trong đôi mắt là một sự lạnh lùng nghiêm nghị giống như tảng băng lạnh lẽo cất trong hầm núi Thiên Sơn mấy ngàn năm, không khí đọng lại, hơi thở nổi bật, sáng sửa rực rỡ.

Chỉ một cái liếc mắt đã có thể thu hút được ánh mắt của người khác. Đây là lần đầu tiên Kỷ Hạo Hiên cảm thấy mỹ nhân đứng một mình hóa ra thật sự có thể đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Nếu như nói sắc đẹp là dao, trên đầu chữ sắc có một chữ đao, vậy thì người trước mắt này chắc chắn là một thanh quỷ kiếm Muramasa cực kỳ sắc bén và hung ác.

Vô hình chung lại bị câu hồn đoạt phách.

Không muốn dây dưa nhiều thêm nữa, Dạ Cô Tinh đi vòng qua Giang Hạo Đình đang đứng trước mặt mình, giống như cô vốn dĩ không biết người này là ai, là kẻ điên đến từ nơi nào?

Giang Hạo Đình thấy cô gái này không thèm đếm xỉa tới mình, cũng trở nên bực bội. Lại thấy những người trong phòng trước đó lục tục xúm lại đây. Bị một cô gái thờ ơ trước mặt mọi người khiến cho anh ta thật sự rất mất mặt. Tâm lý gia trưởng của Giang Hạo Đình lúc này mới bùng phát.

Bàn tay lập tức chộp lấy vai Dạ Cô Tinh: “Này, mẹ nó, cô có thái độ…”

Dạ Cô Tinh theo bản năng nghiêng mình tránh đi, lại nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang bước nhanh đến đây. Hàng lông mày nhíu lại thoáng chốc giãn ra, trái tim cũng hạ xuống.

Giờ phút này An Tuyển Hoàng vô cùng tức giận, đôi con ngươi màu đen càng lúc càng trở nên thâm trầm. Ánh mắt anh nghiêm nghị lạnh lùng bắn thẳng về phía Giang Hạo Đình như muốn cắt đứt cái tay đang đặt trên vai người phụ nữ của anh. Đồng tử Giang Hạo Đình co rụt lại, muốn né tránh nhưng không còn kịp nữa rồi. Không một ai thấy rõ đến cuối cùng động tác của An Tuyển Hoàng là như thế nào, họ chỉ nghe thấy một tiếng rắc của xương cốt bị vỡ vụn vang lên.

Giang Hạo Đình che cổ tay phải của mình liên tục lùi về sau hai bước. Lần thứ hai ngẩng đầu lên trên mặt đã sớm tràn đầy vẻ đau đớn khổ sở.

Nhưng anh ta cắn chặt hàm răng, không phát ra một tiếng kêu rên than nào cả.

Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày. Ngược lại cô có chút nể anh ta. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hiển nhiên xương cổ tay của người kia đã bị nứt. Có thể chịu được sự đau đớn thế này thì thật sự không giống như công tử nhà giàu có cuộc sống sung sướng an nhàn. Sau khi suy nghĩ một lát Dạ Cô Tinh đưa ra một kết luận, rằng xuất thân của người này chắc chắn không hề tầm thường. Nếu không phải là con ông cháu cha thì cũng là con nhà quyền quý!

Chỉ có gia đình như vậy mới có thể nuôi dưỡng được một người cao ngạo thế này!

Cơn giận của An Tuyển Hoàng vẫn chưa hề nguôi. Ánh mắt thâm thúy đặt trên người đối phương, giơ tay đấm vào ngực Giang Hạo Đình, âm thanh xương sườn nứt gãy vang lên. Khuôn mặt Giang Hạo Đình vặn vẹo, đau đớn đến mức cong lưng lại.

Khi còn là thiếu niên, anh ta cũng bị ông nội đưa vào quân đội. Trải nghiệm kĩ năng bắn súng ở trong đấy, đánh nhau và học đấm bốc. Anh ta tự đánh giá mình không hề thua kém gì những người quân nhân chính quy kia. Nhưng vì sao ở trước mặt người đàn ông này, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, lùi không thể lùi, tránh không thể tránh. Chỉ có thể bị động, trở tay không kịp!

Một đám người tạp nham từ trên phòng chạy xuống dưới lầu nhìn Giang Hạo Đình bị đánh. Giang Hạo Đình đường đường là cậu chủ của nhà họ Giang, là cháu đích tôn của nhà họ. Thế nhưng hiện giờ lại bị một người đàn ông không rõ lai lịch đánh cho bị thương. Chuyện này hiển nhiên sẽ kinh động đến nhà họ Giang. Vậy đám người bọn cũng không thể thoát được liên quan. Vì vậy một đám vội vã nhảy ra chỉ trích An Tuyển Hoàng. Tốt nhất là có thể vứt hết tất cả trách nhiệm của bản thân đi!

“Sao mày lại dám đánh anh Giang? Mày có biết anh Giang là ai không?”

“Đúng là to gan lớn mật, không có mắt nhìn. Trước mặt bao nhiêu người mà dám ra tay đánh người. Thằng nhãi này, mày chán sống rồi phải không?”

“Đúng vậy, sao lại có thể tùy tiện động tay động chân như thế chứ?”

“Báo cảnh sát! Không để thằng này ăn cơm tù vài năm là không được mà.”

...

Quản lý sảnh hoàn toàn sững sờ trợn tròn mắt. Anh Giang là khách quý của Túy Tiên Cư, phòng số 2 chính là phòng dành riêng cho anh ta. Đám người cùng xuống dưới cũng là những cậu ấm có thân phận có địa vị. Ở đâu ra một người đàn ông lỗ mãng, tới đây còn chưa nói lời nào đã đánh anh Giang một trận. Nếu anh Giang truy xét trách nhiên lên đầu Túy Tiên Cư bọn họ thì thật sự sẽ rất thê thảm.

Cô ta chạy nhanh vào một cái góc nào đó, lấy điện thoại ra: “Alo, 110 có phải không? Tôi muốn báo cảnh sát…”

Ở bên kia, An Tuyển Hoàng lạnh lùng quét mắt một vòng. Đám người đang lên tiếng phê phán trong nháy mắt đông cứng lại. Một đám người giống như bị bóp cổ, phút chốc tất cả đều im bặt.

Tất cả những người chạm phải ánh mắt của An Tuyển Hoàng, trong lòng đột nhiên bị chấn động. Trong thoáng chốc dường như bọn họ đã nhìn thấy một vị vua quyền lực từ trên cao nhìn xuống dưới. Dáng vẻ nhìn dân đen bằng nửa con mắt, nắm quyền thống trị. Không cần lí do, chỉ biết quỳ rạp xuống dưới chân người kia cúi đầu phục tùng, làm nô tì làm tôi tớ.

An Tuyển Hoàng vốn không thèm để ý tới những con người tạp nham kia. Ánh mắt làm người khác phải khiếp sợ bắn về phía Giang Hạo Đình đang dùng tay che ngực, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Anh lạnh lùng hừ một tiếng, thoáng chốc lộ ra khí chất của một vị vương giả: “Người tham vọng. Chết.”

Không sóng to gió lớn, bình ổn sâu sắc. Nhưng mà sau khi đã thưởng thức qua bản lĩnh của An Tuyển Hoàng thì không có ai hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Người đàn ông lạnh lùng xoay người đi đến cạnh Dạ Cô Tinh, khí thế lạnh nhạt tàn nhẫn vừa rồi lập tức hạ xuống. Đôi mắt màu đen dần dần trở nên dịu dàng. Dạ Cô Tinh chậm rãi cong khóe môi, mặt mày tươi cười. Khuôn mặt giống như một đóa hoa sen, chỉ bình tĩnh nhìn anh. Cô cảm thấy như mình đã ngã vào khoảng không gian vô tận bên trong đôi mắt màu đen sâu thẳm kia. Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều trở thành vật trang trí, không còn bất cứ ai khác ngoại trừ người đàn ông bên cạnh… chân thành và tha thiết như vậy, thành kính như vậy.

Ai nói người đàn ông này không hiểu tình cảm là gì? Ai nói người đàn ông này không biết yêu? Chỉ là anh quen với việc biến mọi thứ thành hành động… tin tưởng cô, bảo vệ cô, chiều chuộng cô, che chở cô mà thôi!

Không cần phải hỏi, đây là tình yêu mà người đàn ông này dành cho cô!

Bất kể vì lý do gì cũng đứng ra bảo vệ cô, đây là tình yêu của người đàn ông này dành cho cô!

Đột nhiên cô cảm thấy mình thật may mắn. Tuy người đàn ông này không hiểu thế nào là lãng mạn, cũng không hiểu mấy cách tán tỉnh. Anh yêu cô, dùng cách đơn thuần nhất, nguyên thủy nhất trao tình cảm của mình cho cô!

Thật may mắn vì gặp được một người như vậy!

Cô gái nở nụ cười dịu dàng như đóa sen tuyết đột nhiên nở rộ từ lớp tuyết dày trên đỉnh Thiên Sơn, thánh thiện cao quý, đẹp như tiên nữ. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú, đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mỹ của nụ cười kia, không cách nào kiềm chế lại được!

Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô gái, bàn tay để bên eo cô gái siết chặt lại. Vòng eo mảnh khảnh của cô chỉ cần một tay đã đủ ôm hết. Hành động tuyên bố chủ quyền rõ ràng, ngang ngược đến không nói lý lẽ, kiêu ngạo đến không địch nổi. Anh nhìn về phía Giang Hạo Đình như đang thị uy, trôi chảy nói ra năm chữ... "Cô ấy là của tôi."

Sau đó, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng lướt qua những người đang nhìn đến ngẩn người đó, đột nhiên trở nên mãnh liệt. Mọi người chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sống lưng dâng lên, tất cả thu hồi tầm mắt, không dám liếc mắt nhìn loạn nữa.

Dưới khí thế mạnh mẽ của anh, xung quanh bỗng im bặt, im lặng đến mức ngay cả một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Những người khách đang ăn cơm ở sảnh cũng vô thức dừng tất cả động tác lại, ngơ ngác nhìn những gì đang xảy ra trước mắt.

Ánh mắt Giang Hạo Đình nhìn về phía Dạ Cô Tinh đầy phức tạp. Ngay lúc thấy cô cười, bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh. Nhưng khi ánh mắt anh ta lướt qua bàn tay to đang ôm eo cô lại cảm thấy nó vô cùng chói mắt!

Từ khoảnh khắc An Tuyển Hoàng xông vào, trong đầu Kỷ Hạo Hiên đã nổ bùm một tiếng… chết lặng!

Nhìn bạn thân bị đánh, lại nhìn người đàn ông kia làm toàn bộ hiện trường chấn động, Kỷ Hạo Hiên cảm thấy bản thân không nói nên lời. Những ký ức đẫm máu của tuổi thơ như thủy triều chen chúc nhau tràn về. Người anh trai đầy máu tươi ngã xuống đất không dậy nổi, con dao kia đâm ở ngay tim, nằm dưới đất, cả người đầy máu, chết không nhắm mắt. Anh ta trốn ở nơi không ai thấy, nhìn rõ máu và sự tàn khốc của người đàn ông này, sợ tới mức run bần bật. Qua nhiều năm rồi nhưng cảnh tượng đó đã trở thành cơn ác mộng sâu sắc nhất của anh ta. Nửa đêm nằm mơ, không biết bao nhiêu lần anh ta bừng tỉnh từ cơn ác mộng đó, mồ hôi ướt đẫm cả người. Phản ứng đầu tiên là sờ vào ngực trái của mình, may mắn là không có dao găm hay một lỗ đạn nào!

Người đó đã trở lại? Người đó thật sự đã trở lại?! Còn đứng ngay trước mặt anh ta!

An Tuyển Hoàng không rảnh để ý tới suy nghĩ của người khác như thế nào, cũng không cần để ý tới.

Anh đưa kẹo hồ lô trong tay cho Dạ Cô Tinh. Từng viên kẹo sóng sánh đỏ mọng được xếp cạnh nhau thành một xiên. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy vị chua như đọng lại nơi đầu lưỡi.

Động tác người đàn ông vẫn chưa ngừng lại, chỉ thấy anh lại lấy ra một túi thức ăn nhẹ. Tuy chiếc túi giấy được làm từ loại giấy cách nhiệt, dù vậy vẫn cảm giác được hơi ấm tỏa ra, rõ ràng là vừa mới ra lò.

Hai từ “Trần Ký” nổi bật bên trên túi giấy.

Dạ Cô Tinh kinh ngạc nhướng mày, nơi đáy mắt đột nhiên xuất hiện một tầng màu sắc ấm áp, nhẹ nhàng nhàn nhạt như gợn sóng.

Chẳng qua cô chỉ nhìn cái cửa hàng nhỏ tên là “Trần Ký” này vài lần, lại nhìn thấy trước cửa tiệm đang xếp một hàng dài nên hậm hực bỏ đi. Không ngờ người đàn ông này đều nhìn thấy hết và đi mua cho cô.

Chẳng trách anh lại đi lâu như vậy!

Khó có thể tưởng tượng nổi, một người trầm tĩnh như thế lại ở trong đám người ầm ĩ xếp hàng mua đồ ăn vặt, sẽ là cảnh tượng như thế nào. Đột nhiên Dạ Cô Tinh cảm thấy sống mũi hơi cay.

“Chúng ta đi thôi.” Dạ Cô Tinh đưa kẹo hồ lô lên, cười đến mi mắt cong cong. Cô không có hứng thú ở lại cái nơi xa hoa trụy lạc này nữa.

An Tuyển Hoàng gật đầu, ôm cô gái trong lòng xoay người, chân bước nhanh muốn đi khỏi đây.

“Các... các người không được đi! Tôi... tôi đã báo cảnh sát rồi!” Người quản lý sảnh không biết chui ra từ góc nào, đứng ở sau lưng hai người hét to.

Cùng với giọng nói của cô ta, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vang lên…

An Tuyển Hoàng dừng bước chân lại, ánh mắt hơi lạnh lùng, đã mười năm không trở về hình như có người đã quên mất gốc gác rồi. Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn người nào đó ở một bên đang cụp mi rũ mắt với dáng vẻ phục tùng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Khi ánh mắt lạnh lùng đó rơi vào người Kỷ Hạo Hiên, cả người anh ta cứng đờ, tay chân lạnh ngắt như rơi vào hầm băng!

Đúng lúc này, vài tiếng thắng xe chói tai vang lên!

Tổng cộng có ba chiếc xe cảnh sát gào thét đi đến, đột ngột dừng lại. Trong mỗi chiếc xe có bốn cảnh sát đi xuống, đi đầu là một gã bụng phệ mặc cảnh phục, ánh mắt ông ta cao ngạo. Đến khi nhìn thấy Giang Hạo Đình, ông ta lập tức hóa thành nịnh nọt lấy lòng, bước nhanh tới bên cạnh Giang Hạo Đình, khom lưng cúi đầu, cung kính nói: “Chào cậu Giang, chào cậu Giang!”

Đám tạp nham kia vừa nhìn thấy cảnh sát tới đã ưỡn thẳng lưng, lần lượt chào hỏi: "Đội trưởng Tôn..." Giọng điệu nhàn nhạt, thái độ kiêu ngạo có chút coi thường. Chỉ là một đội trưởng đội trinh sát nho nhỏ, còn chưa đủ cho họ phải tôn trọng!

Đội trưởng Tôn được chào đón mà vừa mừng vừa lo, gật đầu chắp tay chào lại. Bất cứ ai ở đây đều là những người mà ông ta không thể trêu vào. Không thể trêu vào vậy chỉ có thể lấy lòng nịnh nọt kẻ đó. Nếu không ông ta cũng không leo lên được vị trí như ngày hôm nay!

“Cậu Giang, cậu không sao chứ?” Sau đó ông ta quay đầu lại mắng tên cảnh sát nhỏ phía sau: “Còn ngơ ngác ở đó làm gì?! Không mau gọi xe cấp cứu...”

“Hả? À! Vâng vâng vâng...” Người cảnh sát bị tiếng quát kia dọa cho run sợ, vội vàng lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cứu thương.

Nhìn lướt qua mọi người, đội trưởng Tôn khẽ ho hai tiếng, sau đó mở miệng nói: "Nghe nói ở đây có người đánh nhau làm anh... anh đây bị thương. Là ai đã làm? Mau ra đây!"

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía An Tuyển Hoàng.

Đội trưởng Tôn thuận thế nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái đã lạnh cả sống lưng, trong lòng lộp bộp một tiếng, lạnh thấu xương!

Người... người này là ai? Khí thế quá mạnh mẽ!

Ánh mắt ông ta nhìn đến cô gái trong lòng người đàn ông, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên trước nét đẹp của cô. Cô.. cô gái này thật là xinh đẹp!

Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ chán ghét, cô nép mình vào trong ngực người đàn ông.

Vào lúc này, ánh mắt An Tuyển Hoàng nhìn đội trưởng Tôn kia cũng không khác gì nhìn một người đã chết!

Tôn Trường Đức vốn xuất thân là nông dân mà có thể leo lên đến chức đội trưởng đội đội trinh sát như bây giờ, việc này đủ cho thấy ông ta cũng không phải là kẻ ngu dốt gì, ngược lại còn khá khôn khéo.

Vừa thấy cả người An Tuyển Hoàng khí thế không tầm thường, lại ôm người đẹp như hoa trong lòng. Nên nghĩ chắc hẳn anh là người rất có địa vị!

Tuy ông ta muốn nịnh bợ đám cậu ấm này, mượn thế của những người trong các gia tộc lớn này giúp ông ta lên cao như diều gặp gió, nhưng ông ta không ngu mà mù quáng gây thù chuốc oán với người khác!

Ông ta cần phải tìm ra thân phận của người đàn ông này trước, mới có thể xác định hành động bước tiếp theo được!

"Đội trưởng Tôn, ông nói ai vậy? Tên này không biết ở đâu xông ra tóm lấy anh Giang gia rồi đánh. Mau bắt nó về đồn đi!”

“Đúng! Nước ta là một xã hội pháp quyền. Tất cả đều phải thực hiện theo đúng trình tự pháp luật. Đưa người đi, tốt nhất là phải kết án nó tù mọt gông. Đây chính là tội cố ý giết người!”

“Anh Giang không thể bị đánh vô cớ thế được!” Giọng nói ngừng lại một chút rồi tiếp tục, ngữ khí mang theo cảnh cáo: “Đến lúc đó, nếu như nhà họ Giang muốn trách tội, đội trưởng Tôn, ông có thể gánh vác được trách nhiệm này không? Cẩn thận không cái mũ trên đầu ông cũng khó giữ!”

“Đội trưởng Tôn, nếu như hôm nay có thể giải quyết thỏa đáng chuyện này, ông chính là người đã giúp đỡ nhà họ Giang! Bên nào nặng bên nào nhẹ, ông tự mình cân nhắc đi!”

Những người này cứ mở miệng là “nhà họ Giang”, dùng mọi cách, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ. Phải nói những đứa trẻ sinh ra trong các gia tộc quyền thế, trời sinh chính là cao thủ đùa bỡn quyền lực. Chỉ với vài câu nói, đã khiến sắc mặt đội trưởng Tôn hoàn toàn thay đổi.

Người bị đánh là cậu Giang, lại liên lụy đến nhà họ Giang, còn có mấy cậu ấm khác cũng đứng ra gây áp lực cho ông ta. Những người này chỉ cần động một đầu ngón tay đều có thể đè chết ông ta. Nghe giọng điệu của những người này hình như họ vốn không quen biết với người đàn ông kia. Hay nói cách khác người đàn ông đó không phải là con cháu của bất kì thế lực nào ở thủ đô. Như vậy ông ta còn sợ cái gì?

Đội trưởng Tôn lập tức đứng ra, sắc mặt u ám bày ra quyền uy và lời lẽ chính trực nói với An Tuyển Hoàng: “Xin lỗi, anh bị nghi ngờ cố ý gây thương tích cho người khác. Hiện tại cảnh sát chính thức bắt giữ anh, anh có quyền giữ im lặng. Mỗi câu nói của anh đều có thể trở thành... A!”

Không đợi ông ta nói hết lời thoại quen thuộc của cảnh sát, An Tuyển Hoàng đã đá thẳng một phát vào chiếc bụng phệ của người đó. Đội trưởng Tôn lập tức bị đá văng ra xa năm mét, miệng nôn ra đầy nước chua, ngã xuống đất không đứng dậy được, không ngừng la hét.

Giọng nói nghiêm nghị và sắc lạnh của người đàn ông giống như chiếc chuông cổ ngàn năm trải qua bao thăng trầm của thời gian vẫn kiên định đứng vững: “Ông, không xứng!” Dám khua tay múa chân trước mặt anh!

Mấy người cấp dưới được đội trưởng Tôn đưa tới nhìn thấy đội trưởng nhà mình bị đánh, đều trợn tròn mắt, lúng túng không biết phản ứng như thế nào, kinh ngạc đến ngây ngốc.

Ánh mắt xinh đẹp của Dạ Cô Tinh chợt có chút không kiên nhẫn. Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Cô còn chưa có ăn cơm đâu!

An Tuyển Hoàng dường như cảm nhận được cảm xúc của người phụ nữ trong lòng mình. Anh không muốn lãng phí thêm thời gian, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Giang Hạo Đình và Kỷ Hạo Hiên đang đứng bên cạnh: “Nhà họ Giang, nhà họ Kỷ, được lắm.”

Sau khi để lại một câu nói đầy ẩn ý, An Tuyển Hoàng ôm người phụ nữ vào lòng rồi xoay người rời khỏi, nhưng không một ai dám tiến lên ngăn cản.

Kỷ Hạo Hiên chấn động, nhìn theo bóng dáng đang dần rời xa của An Tuyển Hoàng, ánh mắt lộ ra hoảng sợ. Anh... anh ta muốn làm cái gì?

“Anh ta...là ai?” Giang Hạo Nhiên khó khăn mở miệng hỏi, đột nhiên phun một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cố chấp nhìn về phía Kỷ Hạo Hiên. Cậu ta nhất định biết đáp án.

“...An Tuyển Hoàng.” Đôi đồng tử của Giang Hạo Đình bỗng chốc co rụt lại, An... An Tuyển Hoàng?!

Chính là người đàn ông kia!

Hóa ra là anh ta!

Không ngờ, thật sự không ngờ...

Người phụ nữ của anh ta...

Một tiếng “An Tuyển Hoàng” của Kỷ Hạo Hiên giống như tiếng sấm vang dội bên tai, khiến cho tất cả mọi người đều trừng lớn mắt hốt hoảng. Có thể làm cho Kỷ Hạo Hiên kiêng dè và Giang Hạo Đình đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy! Họ An, nhà họ An, ngoài vị kia ra thì còn có thể là ai?!

Tuy rằng những năm gần đây các thế gia nắm độc quyền, nhưng trong bốn đại gia tộc “An, Kỷ, Giang, Tần” thì nhà họ An vẫn luôn đứng đầu. Mặc dù thế lực trong nước sớm đã không còn thừa lại bao nhiêu, nhưng chỉ dựa vào các thế lực còn sót cũng đủ để áp đảo ba nhà còn lại. Thực lực của nhà họ An cường đại ra sao, quyền lực lớn đến mức nào, hoàn toàn không thể đánh giá, cũng tưởng tượng không nổi.

Gia chủ thế hệ này của nhà họ An, bảy tuổi đã kế thừa, chín tuổi lên nắm quyền. Nổi tiếng là người sát phạt quyết đoán và máu lạnh. Nếu không phải như vậy, nhà họ An trong tay anh ta làm sao có thể phát triển huy hoàng chưa từng có như ngày nay.

Mà vừa rồi bọn họ đã làm cái gì? Người đàn ông kia đứng trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ như có mắt không tròng, lại đi vu khống anh ta “cố ý giết người”, còn đe dọa phải bỏ tù anh “đến mọt gông”.

Lần này thì rắc rối rồi! Gây đại họa rồi! Có khi vì chuyện này mà liên lụy đến cả gia tộc.

Tất cả mọi người loạng choạng, suýt chút nữa ngã quỵ, sắc mặt tái nhợt.....

Còn đội trưởng Tôn vừa mới lấy lại tinh thần đã nổi giận đùng đùng hét lớn: “Mau bắt người! Đưa về đồn! Tôi muốn tự-mình-thẩm-vấn!”

Ánh mắt mọi người nhìn ông ta giống như đang nhìn một người đã chết, tên này nhất định không nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai!

......

Trong phòng khách nhà họ Kỷ, bầu không khí ngưng trệ.

Kỷ Tu Thần ngồi trên sofa với khuôn mặt lạnh lùng. Khóe mắt liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, nét lo lắng ẩn dấu sau đôi mày anh tuấn, nhưng lại bị anh ta âm thầm che đậy. Một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở một đầu khác của sô pha, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia tộc lớn. Khuôn mặt trắng trẻo hồng hào giống như thiếu nữ, ngoại trừ vài nếp nhăn mờ nhạt cực khó phát hiện nơi khóe mắt, còn lại đều được bảo dưỡng rất khá. Đôi mày liễu thon dài nhíu chặt, sắc mặt có chút tái nhợt dị thường, đáy mắt tràn ngập lo lắng và bồn chồn.

Kỷ Tu Viện cắn môi dưới, nhìn anh cả rồi lại nhìn mẹ. Cuối cùng ánh mắt dừng trên cánh cửa phòng làm việc đang khép chặt. Ngón tay trắng nõn không ngừng rối rắm đan vào nhau. Dường như làm vậy có thể giải tỏa được căng thẳng và sự lo lắng tràn ngập trong lòng.

“Khụ khụ khụ khụ khụ...”

Một đợt tiếng ho như muốn nổ phổi truyền đến, bất chợt đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Kỷ Tu Viện đột nhiên đứng dậy, vẻ sợ hãi xẹt qua đáy mắt, khẽ gọi: “Anh... anh hai.”

Bà Kỷ vừa thấy con trai thứ hai của mình, trong mắt lóe qua vẻ đau lòng, vội vàng đỡ lấy cơ thể yếu ớt của anh ta: “Hạo Lâm, sao con không ở trong phòng mà nghỉ ngơi. Hôm qua bệnh vừa mới tái phát...”

Kỷ Hạo Lâm tay nắm chặt tay, khẽ ho hai tiếng. Anh ta xua tay, cười dịu dàng mang theo nét ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh: “Mẹ, con không... khụ khụ khụ... không có gì đâu... khụ khụ khụ.”

Sự đau lòng trong mắt của bà Kỷ càng sâu hơn. Bà càng hận hơn mỗi khi nhớ tới bệnh tật này của con trai thứ hai....

Kỷ Hạo Lâm khẽ gật đầu với Kỷ Tu Thần: “Anh cả.” sau đó quay sang nhìn về phía Kỷ Tu Viện với ánh mắt kỳ quái: “Em gái.”

Kỷ Tu Thần có chút lãnh đạm khẽ “ừm” một tiếng. Còn Kỷ Tu Viện lại cứng đờ cả người.

“Đúng rồi, sao không thấy Hạo Hiên đâu?” Kỷ Hạo Lâm như vô tình lên tiếng hỏi.

Bà Kỷ lại thở dài, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt: “Bị cha con gọi đến phòng...”

Chưa kịp dứt lời đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, kèm theo tiếng nói phẫn nộ của người đàn ông trung niên: “Cút! Mày cút ngay cho tao! Nhà họ Kỷ không có đồ bỏ đi như mày!”

Nghe thấy ba chữ “đồ bỏ đi”, hô hấp của Kỷ Hạo Lâm như tắc nghẽn, đáy mắt tràn ngập ý hận.

Bà Kỷ và Kỷ Tu Thần đột nhiên kinh hãi, vội vã chạy tới phòng làm việc. Nhưng chưa đi đến nơi, cánh cửa phòng làm việc đã mở ra từ bên trong. Kỷ Hạo Hiên bước ra với sắc mặt tái nhợt, trên má phải còn in rõ vệt đỏ của năm ngón tay.

“Tu Thần, vào đây.” Giọng nói bình thản truyền ra từ trong phòng làm việc, nghe không ra chút tức giận nào. Khó mà tưởng tượng được chưa đầy một phút trước chủ nhân của giọng nói này lại phẫn nộ đến vậy.

Kỷ Tu Thần mắt nhìn thẳng, nghe theo lời đi vào phòng, đôi môi mỏng mím chặt, mang chút lạnh lùng.

Bà Kỷ lại đau lòng đến rơi nước mắt. Bà ta nhẹ nhàng đưa tay xoa lên nửa khuôn mặt hơi sưng của đứa con trai: "Hạo Hiên, đứa con đáng thương của mẹ. Như này... rốt cuộc là tại sao chứ?!"

Trong suốt ba mươi năm kết hôn với Kỷ Cương, Lận Tuệ rất hiểu chồng mình. Mặc dù ông ta nghiêm khắc nhưng rất ít khi đánh con cái, trừ khi vô cùng tức giận.

Vừa rồi, Kỷ Cương mới nhận một cuộc điện thoại, sau đó mặt mày sa sầm. Hạo Hiên vừa về đến cửa, còn chưa kịp uống ngụm nước đã bị gọi vào phòng làm việc.

"Hạo Hiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con nói một lời đi... cha con làm sao có thể vô duyên vô cớ đánh con chứ?”

“Anh ta... quay về rồi."

Lận Tuệ sửng sốt, ánh mắt dường như có điều hoài nghi: "Cái gì?"

Kỷ Hạo Hiên đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: "An Tuyển Hoàng quay về rồi."

Lận Tuệ như bị sét đánh, thở dốc, đáy mắt dâng lên những cảm xúc phức tạp, có oán hận, sợ sệt, có hốt hoảng, kinh hãi. Cuối cùng hai mắt trắng dã, rồi ngất xỉu.

Kỷ Hạo Hiên vôi vàng đỡ lấy cơ thể của bà ta, giọng điệu hoảng hốt: "Mẹ! Mẹ! Mẹ không sao chứ?! Viện Viện, thuốc đâu? Nhanh!”

“Hả? À!" Kỷ Tu Viện cuống cuồng lục lọi đi tìm thuốc....

Không ai nhìn thấy, ở cách đó không xa, Kỷ Hạo Lâm đang khẽ nắm tay lại, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng! Trên khuôn mặt tái nhợt dần hiện ra một nụ cười kỳ dị, rồi lại ho tới khàn cả họng: "Khụ khụ khụ..."

An Tuyển Hoàng, tao ngắc ngoải đợi mày ròng rã mười năm nay. Rốt cuộc mày cũng quay trở về rồi...

Mà lúc này ở bên nhà họ Giang cũng đang loạn hết cả lên.

Lúc Giang Hạo Đình được đưa đến bệnh viện, đã rơi vào trạng thái hôn mê. Chiếc áo sơ mi màu trắng loang lổ vết máu. Người nhà họ Giang thấy thế bừng bừng giận dữ. Ông Giang lại ở ngoài phòng phẫu thuật nổi nóng, bà Giang khóc đến chết đi sống lại.

"Điều tra cho tôi! Cho dù phải lật tung ba tấc đất cũng phải tìm cho ra nó. Dám động đến người nhà họ Giang, gan cũng to lắm!”

“Ông xã, anh nhất định phải báo thù cho con trai chúng ta! Phải khiến cho thằng kia trả giá bằng sự đau đớn gấp trăm lần!" Trong mắt bà Giang hiện lên vẻ hung ác dữ tợn. Dám làm con trai bà bị thương, bà muốn nó phải đền mạng!

Nhưng nửa tiếng sau, ông Giang nhận được một cú điện thoại khiến cho khuôn mặt ông ta trở nên xám xịt, đôi bàn tay trở nên run rẩy, đan chéo vào nhau: "Không cần điều tra nữa..."

Người nhà họ Giang ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Bà Giang lau nước mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt chồng mình: "Sao vậy? Tại sao đột nhiên lại... không điều tra nữa?"

Ai ngờ đôi mắt ông Giang bỗng trở nên hung hăng, đột nhiên chất vấn: "Đều lại bà! Bà xem xem bà đã dạy dỗ con trai ra sao? Cả ngày ở bên ngoài rượu chè be bét không nói, còn gây ra cho tôi đại họa lớn như thế này? Trước đây dựa vào thân thế làm càn, tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Không ngờ lần này ngày càng thậm tệ hơn, dám trêu chọc người nhà họ An, bị cậu ta dạy cho một bài học cũng đáng đời! An Tuyển Hoàng là ai chứ? Lại dám động đến người phụ nữ của cậu ta? Đây chính là cháu trưởng đích tôn của nhà họ Giang ta sao? Thật mất mặt! Có chết cũng đáng đời!"

Vừa nói xong, ông ta giận dữ bỏ đi. Chuyện vừa xảy ra kéo theo bao nhiêu hậu quả đang chờ ông đi xử lý. Nếu lần này không giải quyết ổn thỏa, làm vừa lòng vị kia, thì nhà họ Giang coi như đi đời.

Đêm nay, những nhà có liên quan đến chuyện này đều sẽ không được yên ổn, gió khó mà lặng, sóng cũng khó mà yên!

Mà lúc này, bên trong nhà của Dạ Cô Tinh, một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, còn cô gái nhìn với ánh mắt cảnh giác.

An Tuyển Hoàng vừa định động, Dạ Cô Tinh đã vội vã đưa tay ra, một cánh tay vững vàng chắn ngang khoảng cách hai giữa bọn họ.

Người đàn ông nhẫn nại, giọng nói ấm áp hiếm hoi vang lên, mang theo ý dỗ dành: “Ngoan, lại đây. Anh hứa sẽ không động tay động chân với em.”

Trong mắt Dạ Cô Tinh lộ ra sự do dự, nửa tin nửa ngờ, vội vàng túm chặt cổ áo, không động đậy.

“Anh hứa đó nghe chưa.”

Thoáng chốc sự nghi ngờ trong cô tan biến. Trước nay người đàn ông này nói được làm được. Nếu anh đã hứa sẽ không động tay động chân với cô thì nhất định sẽ làm được. Điểm này của anh khiến Dạ Cô Tinh vô cùng tin tưởng cho nên chẳng hề nghi ngờ gì nữa.

Ngẫm lại hành động anh hùng nghĩa hiệp "vì cô mà gây sự với người ta" của anh hôm nay, trong lòng cảm thấy có chút hạnh phúc ngọt ngào, xua tan quá nửa nỗi băn khoăn. Thử tiếp cận thăm dò, không phải do cô cẩn thận mà do người đàn ông này quá không nghe lời rồi. Đưa cho anh bát canh thịt, anh còn muốn ăn hết cả bã thịt vụn, được một chút lại muốn thêm một chút, càng lúc càng lấn tới!

Trong bụng cô vẫn còn có một đứa bé đây này! Anh cũng không biết nhẫn nhịn!

Nhịn? Nói sao mà dễ nghe thế? Đối với một ‘anh già’ xử nam luôn giữ mình như ngọc gần ba mươi năm nay mà nói, giống như cái giếng cạn nhiều năm bỗng gặp được trận mưa rào, thì làm sao mà kiềm chế được chứ.

Có điều An Tuyển Hoàng hiểu rõ trong lòng, không thể làm đến cuối cùng, nhưng những ‘phúc lợi’ khác anh vẫn không thể bỏ qua được!

Dạ Cô Tinh bị anh dọa cho sợ rồi, sáng sớm ngày mai còn phải quay nữa! Nếu dung túng cho anh, chắc chắn không có mặt mũi nào gặp mọi người nữa! Da cô trắng, hơn nữa còn vô cùng mịn màng, chỉ cần dùng chút lực là có thể để lại dấu vết. Mà người đàn ông này cố tình không biết “dịu dàng”!

Ngay cả việc hôn môi cũng mạnh mẽ và bá đạo!

“Ngoan, lại đây nào.” Người đàn ông tiếp tục dỗ dành cô, cũng chỉ có lúc như này, hơi thở toàn thân anh mới không lạnh như băng tuyết.

Dạ Cô Tinh nửa tin nửa ngờ tiến gần đến bên anh thêm chút nữa. Thấy anh không có động thái gì, chỉ có đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn về phía cô, mang theo sự chiếm hữu sâu thẳm, ừm... lại gần thêm chút nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì, phù... cô thở phào nhẹ nhõm.

“Anh...a...” Dạ Cô Tinh bất ngờ sợ hãi hô thành tiếng, trong phút chốc đã bị người đàn ông đó kéo vào lòng.

An Tuyển Hoàng vùi đầu vào hõm vai nhỏ bé của cô, chóp mũi vương vấn hương hoa sơn trà nhàn nhạt, hơi thở mãnh liệt dừng ở chiếc cổ trắng nõn của cô, trằn trọc chiếm lấy.

Dạ Cô Tinh vô thức né tránh, nhưng phát hiện không thoát nổi: “Anh, anh hứa là không động tay động chân rồi mà!”

Động tác của anh bỗng dừng lại, ngẩng đầu, gương mặt rất ‘thanh niên nghiêm túc’ nói: “Anh động miệng mà.”

“An Tuyển Hoàng! Anh giở trò vô liêm sỉ...”

Dạ Cô Tinh phát hiện, người đàn ông này ngày càng không cần thể diện nữa rồi!

“Được rồi, đừng nghịch nữa!” Dạ Cô Tinh trở nên nghiêm túc: “Hôm nay nhà họ Giang và nhà họ Kỷ xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô vẫn chưa quên, lúc người đàn ông này đi có để lại một câu: “Nhà họ Giang, nhà họ Kỷ, được lắm!”

Trước kia cô chưa từng chủ động mở miệng hỏi han, vì cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng bây giờ khác rồi, tự mình đã xác định được tình cảm của mình. Dạ Cô Tinh bắt đầu để ý đến tất cả những điều xung quanh người đàn ông này.

Cô muốn nắm tay anh, kề vai sát cánh cùng anh nhìn ngắm thiên hạ. Cho nên, cô không muốn mình chỉ biết phụ thuộc vào anh, mà bắt buộc phải biết cách tự mình đảm đương công việc. Đón nhận người đàn ông này rồi đồng nghĩa với chấp nhận thân phận đặc biệt của anh. Thậm chỉ cả những mối quan hệ rắc rối phức tạp của anh ở phía sau.

Vậy cô bắt buộc phải hỏi rõ ngọn ngành, sớm lo dự định! Chỉ có phòng ngừa chu đáo mới có thể chiếm được tiên cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play