Lúc này Dạ Cô Tinh không khách sáo nữa. Trong lòng cô biết nếu trì hoãn thêm, không chỉ thể lực sẽ kiệt quệ, mà thân phận cũng sẽ bị lộ mất.

Nhưng mà hôm nay, Ada nhất định phải chết!

Vây giết Diệp Tử, nếu Lâm Diệp là đầu sỏ, thì cô ta cũng là đồng phạm! Dù sao sau này ai cũng không chạy thoát được. Không bằng bây giờ cho Lâm Diệp một món quà thật lớn. Thuận tiện cũng báo thù người đàn bà đã nhiều lần khinh thường làm nhục cô này! Ánh mắt chợt sắc bén, động tác của Dạ Cô Tinh càng dứt khoát hơn. Một tay nắm lại, một tay cầm dao găm, dùng toàn bộ sức lực cả người đâm một đòn mạnh cuối cùng. Ada liên lục bị ép lùi về sau, chỗ cổ bị dao găm cứa chảy máu tươi giàn giụa, thấm vào áo khoác màu đen của cô ta, làm cho màu đen kia càng trở nên nặng nề. Mắt thấy Dạ Cô Tinh bỗng nhiên vùng lên, trong lòng Ada biết cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, muốn lấy mạng cô ta. Nhưng mà thể lực bản thân lại không chống đỡ nổi, phần lưng phía sau lại bị thương trong vụ nổ mạnh. Bây giờ không thể không đưa một tay ra sau chặn lại miệng vết thương.

Thấy động tác Ada càng ngày càng chậm, sắc mặt cũng càng tái nhợt, Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười, sâu trong mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn. Cùng lúc đó, khuỷu tay cô huých một cái, đánh thẳng vào ngực đối thủ. Ada kêu một tiếng, người đập vào tường, ôm lấy ngực, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Cơ hội tốt như thế, Dạ Cô Tinh sao có thể buông tha được? Không để cho Ada bất kì cơ hội thở dốc nào, cô nhanh chóng nhào lên phía trước, nâng tay, đâm dao xuống, thẳng vào tim Ada.

Đúng lúc Dạ Cô Tinh tiến lên đâm dao xuống, cuối cùng Ada cũng thấy rõ khuôn mặt phía dưới chiếc mũ lưỡi trai được hạ thấp kia. Phản ứng đầu tiên là kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, sau đó lại là ngờ vực. Cô ta cũng không quen cô gái xinh đẹp này. Cũng không rõ vì sao cô lại phải giết chết cô ta. Cô ta sống một đời mạnh mẽ mà ngang ngược, hai người đàn ông vây đánh cô ta đều không bận tâm, giết thì giết, đều là phế vật vô dụng.

Nhưng mà không ngờ, cuối cùng cô ta thế mà lại chết trên tay một cô gái!

Mãi đến một giây trước khi tắt thở, Ada cũng không hiểu rõ hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô ta lại chết…

Cuối cùng lại mang theo vẻ không cam lòng, oán hận, ngờ vực, mà vĩnh viễn nhắm mắt lại…

Cuối cùng Dạ Cô Tinh cũng không liếc mắt nhìn người trên mặt đất nữa, nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ. Vì khởi nguồn vụ nổ là ở phòng tắm, ít nhiều lan đến gần phòng khách. Nhưng phòng ngủ lại cách khá xa, lại còn có một cánh cửa sổ mở ra, khí đốt thiên nhiên không tích tụ nhiều lắm, cho nên chịu ảnh hưởng ít nhất. Chỉ là mặt tường bị nứt nhẹ, tro bụi tứ tung. Nhưng cũng không có khói đen cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực như phòng khách.

Cô nhanh nhẹn xoay người, chớp mắt đã đến góc tường. Góc tường được gắn một cái ổ cắm điện bình thường. Lúc này bề mặt đã bị bụi tường bao phủ, Dạ Cô Tinh lấy dao găm còn dính máu mượn lực cạy ra. Toàn bộ ổ điện rơi ra khỏi tường, hiện ra một cái lỗ lớn.

Đáng ra bên trong ổ điện phải kết nối với dây điện xung quanh. Nhưng chỗ này không có gì cả, mà cái ổ điện trên tường gần như là để trang trí. Không chỉ như thế, cái lỗ phía sau ổ điện rất sâu, tối om, nhìn không thấy đáy. Mà cỡ của cái lỗ chỉ vừa đủ một bàn tay thò vào.

Dạ Cô Tinh duỗi tay vào trong, hầu như là đưa toàn bộ cánh tay vào đấy. Sau đó lấy ra một đồ vật giống như la bàn, nhưng kích cỡ của nó lại không bằng la bàn thật. Đường kính khoảng 5 đến 7 phân, nhìn thoáng giống như một cái đồ trang trí có móc treo bình thường không có gì đặc biệt. Chỉ là ở trung tâm thứ này có một dấu sáp niêm phong đỏ tươi hơi gây chú ý. Dạ Cô Tinh nhếch môi cười, mục tiêu cuối cùng mà cô sắp xếp tất cả, chính là cái La bàn Phương Ai này.

Cất đồ vào trong người xong, cô lại thò tay vào trong lỗ. Nhưng mà lần này chỉ lần mò chỗ lối vào một hồi. Sau đó nhấn mạnh một cái, tiếng tích tắc rất nhỏ vang lên, cực kỳ giống tiếng bom đếm ngược mà mấy tên cướp trong phim truyền hình hay có.

Làm xong tất cả mọi thứ cô nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Ngay khi cô bước ra khỏi cửa tòa nhà cao tầng, xe cứu hỏa với đèn cảnh báo xanh đỏ đan xen từ xa đang đến gần, hòa cùng tiếng cảnh báo chói tai. Trong màn đêm yên tĩnh thế nhưng lại tạo nên bầu không khí hối hả hoảng loạn.

Dạ Cô Tinh đưa tay kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, dưới vành mũ, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, ba, hai, một… Ầm ầm…

Một tiếng vang lớn như sấm sét xẹt ngang qua chân trời tối tăm không chút ánh sáng, mạnh đến mức mặt đất toàn bộ tiểu khu đều rung lắc. Vị trí tầng 16 thoáng chốc bùng lên một khoảng trời lửa, dường như thắp sáng cả đêm tối!

Dạ Cô Tinh đi dọc theo chỗ tối tiểu khu nơi đèn đường không chiếu tới. Cơ thể nhanh nhẹn trèo qua tường, bỏ mặc một loạt tiếng kêu gào, quát tháo, bàn tán đầy hoang mang lúng túng, còn có tiếng báo động chói tai.

Nhưng hai chân cô vừa rơi xuống đất, lại dẫm lên một cái bóng! Đó là cái bóng của một người, dưới ánh đèn đường cái bóng kéo dài ra. Dưới muôn vàn ánh sao này lại có chút hương vị vô cùng thanh cao mà cô độc. Nhưng trong đêm tối, bóng người đen nhánh này, lại đủ để doạ người. Dạ Cô Tinh kinh sợ trong lòng, bỗng nhiên xoay người!

Khoảnh khắc quay người lại, trong lòng cô khẳng định người này chắc chắn không phải bảo vệ của tiểu khu. Dù sao nếu là bảo vệ, thấy mình trèo tường ra, ắt hẳn phải quát lớn lên, hỏi cô đang làm gì. Nhất định sẽ không lặng yên không một tiếng động đi theo sau lưng mình như vậy. Ý nghĩ này chợt lóe qua, Dạ Cô Tinh đã xoay người ngước mắt lên nhìn.

Liếc mắt một cái nhìn lại, cô không khỏi choáng váng. Chỉ thấy chỗ dưới đèn đường xa xa, một bóng dáng với thân hình cao lớn đứng thẳng đó. Cả người màu đen, ống tay áo hơi xoắn lên, hai tay đút vào túi quần, đôi chân rắn chắc mà thon dài. Cô độc dưới ánh đèn, ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp lại không thể hòa với người anh. Màu đen ánh mắt vẫn tựa như màn đêm u ám, vô cùng lạnh nhạt, không thể nhìn thấu.

Cho dù cách nhau khá xa, Dạ Cô Tinh vẫn ngửi thấy cái ‘mùi’ cô độc như cũ. Tựa như trong trời đất chỉ có một người này, đứng một cách cô đơn, tim lạnh tình cũng lạnh.

Dạ Cô Tinh nhướng mày, yên lặng đứng.

Ba giây sau, cất bước chạy.

Tuy nhiên, chân cô vừa sải ra chưa được ba bước, đã nghe thấy tiếng bước chân người đàn ông phía sau gấp rút đuổi theo.

Cô thầm nói không tốt, người đàn ông mới vừa rồi còn cách xa cô 20 mét, giờ phút này đã theo sát phía sau cô. Cũng không dám thiếu cảnh giác nữa, tốc độ dưới chân Dạ Cô Tinh nhanh hơn. Nhất thời bên tai chỉ nghe tiếng gió gào thét, trước mắt màn đêm mịt mù. Cô đỗ xe ở một chỗ ngoặt cách cổng của tiểu khu không xa. Một khi lên xe, cô cũng không tin hai chân của người đàn ông nọ có thể đọ với bốn bánh xe!

Nhưng tốc độ của người đàn ông cực nhanh, cứ như con báo săn tràn đầy phấn khích trong đêm tối. Dạ Cô Tinh bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một luồng gió mạnh đánh úp lại. Cô nghiêng người né tránh, nhưng tốc độ dưới chân không tránh nổi bị chậm một nhịp.

Nhưng mà ngay lúc một nhịp sơ hở này, người đàn ông đã quay người đuổi kịp và vượt lên trước, vững vàng chắn trước người cô. Một mùi hương nam tính ngoan cường xộc thẳng vào mũi, Dạ Cô Tinh bỗng nhiên lui về phía sau một bước rồi đứng yên.

Dưới màn đêm, một nam một nữ, đứng đối diện nhau. Gió thoảng qua, yên lặng không một tiếng động. Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên lạnh lùng. Cô không biết vì sao người đàn ông này không ngừng đuổi theo cô. Cũng không rõ rốt cuộc anh ta theo dõi cô từ lúc nào. Nhưng rõ ràng, người kia là một cao thủ, với thể lực hiện giờ của cô, chỉ sợ,…

Lúc này, đuôi mày người đàn ông khẽ nhúc nhích! Vẻ mặt anh ta vốn lạnh lùng, cử chỉ này, càng thêm rõ ràng hơn người thường.

Trong lòng Dạ Cô Tinh giật mình, sát ý trong mắt hiện lên, nhanh đến mức căn bản không cách nào bắt được! Nhưng lại thấy con ngươi đen thẳm không thấy đáy của anh bỗng trầm xuống. Cơ bắp cả người nháy mắt căng ra, tựa như một con báo chuẩn bị săn mồi trong đêm đen. Đang tản ra một loại hơi thở cảnh giác cực độ, cùng với vẻ nghênh chiến đầy nguy hiểm.

Người đàn ông này có cảm giác rất nhạy bén! Đáy mắt Dạ Cô Tinh thoáng lướt qua một nét kì lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play