Trong group gửi khoảng mười mấy tấm hình.
Nhưng chỉ mười mấy tấm này đã trực tiếp khiến group nổ tung.
“Đậu xanh, cái rắm ấy, tuyệt đối không phải thật! Sắp kịp Hollywood rồi!”
“Đúng vậy, từng chiếc máy bay trực thăng bay, thực sự không ai có!”
“Đây không phải là tòa nhà đình công ở phía nam thành phố sao? Sao lại có nhiều máy bay trực thăng tới vậy, còn vây cả tòa nhà lại?”
Trong group triển khai thảo luận kịch liệt.
“Tình huống cụ thể tôi cũng không biết, chỉ là lúc đó, mấy người chúng tôi đang chuẩn bị đến đó cắm trại, vừa khéo chụp được một màn này, chỉ nhìn hình vẫn không có gì, các người nên đến hiện trường nhìn xem! Rất chấn động!”
“Ghê chữ ê kéo dài! Các người có quay clip không?”
“Không dám quay, vì lúc đó có rất nhiều người bao vây nơi đó, tôi sợ bị người ta phát hiện, chụp vài tấm liền đi!”
“Quá tiếc!”
Mọi người đang thảo luận.
Lúc này, chủ nhiệm Mạnh Mỹ Dung vẫn luôn im lặng cũng không nhịn được mở miệng: “Đây nhất định là thật, vì lúc chiều có rất nhiều người chụp được những chiếc trực thăng này xếp thành một đội tới Thành Nam, nhưng không tới một tiếng, những tấm hình này trên mạng đã không còn thấy tăm hơi nữa!”
“Những chiếc trực thăng này không phải trực thăng quân dụng, giống như của tư nhân, nhóm bạn bè có người nói đi nghênh đón vị đại thiếu gia nào đó!”
“Đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen!”
Trong group càng bùng nổ: “Đây rốt cuộc là vị đại thiếu gia nào, quá có tiền rồi!”
Trần Lạc Thần ngồi trong xe nhìn mấy tấm hình này, khóe môi bất giác cười khổ, mấy chiếc trực thăng này đều là đi cứu mình, nếu mình lộ ra, không biết họ sẽ thế nào đây?
Nghĩ thôi cũng cảm thấy có chút tà ác, haha…
Lúc này.
Mạnh Mỹ Dung: “Chảy mồ hôi…đừng mê trai nữa, đúng rồi, một tiếng nữa chính là lúc Hàn Phi Yên PK bảng minh tinh nhân khí ở Đồng Thành, mọi người đều là bạn học, đến lúc đó không lấy tiền đè thì cũng phải cố gắng có người đè!”
“Nhìn Hàn Phi Yên người ta, bây giờ còn chưa tốt nghiệp đã thu nhập hơn ba mươi triệu rồi, live stream PK buổi chiều, tôi cũng đi xem Phi Yên live stream!”
“Dạ, chủ nhiệm!”
“Không vấn đề! Có đám người này nhất định lên đầu!”
Các bạn học đều nhao nhao đáp.
“Cảm ơn mọi người, moah! Nếu bảng PK lần này tôi có thể giành được thêm nhiều fan, nhất định mời mọi người đi ăn! Yêu nhiều!”
Hàn Phi Yên trực tiếp gửi tin nhắn âm thanh vào group.
Lập tức khiến đám bạn nghèo rớt mồng tơi gào thét, thanh âm giòn giã!
Trần Lạc Thần cũng ở trong xe lén đưa điện thoại lên tai nghe giọng nói ỏn ẻn của Hàn Phi Yên.
Đồng thời trong đầu cũng xuất hiện làn da trắng như tuyết, khuôn mặt tinh xảo của cô ta. Thực sự quá xinh đẹp.
Mặc dù Hàn Phi Yên khinh thường Trần Lạc Thần đến cực độ, nhưng nếu nói Trần Lạc Thần không có chút cảm giác nào với cô gái xinh đẹp này cũng không phải lời thật lòng.
Cũng đã đi chơi rồi, vậy mình cũng đi chơi đi.
Dù sao trong live stream xung quanh mình còn ba trăm triệu, số tiền đó cũng không lấy ra được.
“@Trần Lạc Thần, cậu có đó không?”
Chủ nhiệm Mạnh Mỹ Dung lúc này gọi Trần Lạc Thần một tiếng.
Trần Lạc Thần lập tức trả lời.
“Ừ, lát nữa Hàn Phi Yên sẽ live stream, các em cũng không có cách nào ủng hộ, vậy đi, em gọi tổ nghèo khổ trong lớp chúng ta đến dọn nhà cho tôi đi! Tôi ở cửa tây đợi các em!”
Mẹ nó!
Đọc câu này, Trần Lạc Thần thật sự muốn mắng người.
Mạnh Mỹ Dung, mới hai mươi sáu tuổi, là giáo viên mới vừa tốt nghiệp đại học.
Bình thường rất trọng phú khinh bần, chơi đùa rất vui vẻ với đám sinh viên thiếu gia giàu có, không giống như cô trò, mà giống như bạn bè.
Nhưng đối với đám sinh viên nghèo khó như Trần Lạc Thần thì sao, lại rất nghiêm khắc, nghiêm khắc tới mức thật sự giống như một giáo viên.
Tổ nghèo khó, ý cũng như tên, chính là tổ nhỏ gồm năm sáu sinh viên nghèo trong khối.
Thật bất đắc dĩ, Trần Lạc Thần chính là tổ trưởng của nhóm đó.
Vì trong đó Trần Lạc Thần nghèo nhất, cũng thành thật nhất, làm việc cũng nhiều nhất!
Cho nên Mạnh Mỹ Dung liền để anh làm tổ trưởng.
Mặc dù bây giờ, trong lòng Mạnh Mỹ Dung Trần Lạc Thần đã trúng vé số rồi, còn nộp học phí, nhưng một người nghèo quen rồi, cho dù bạn giàu, ngẫu nhiên nhìn bạn cũng sẽ tư duy thói quen cho rằng bạn vẫn nghèo.
Bây giờ Mạnh Mỹ Dung chính là như vậy, Trần Lạc Thần cũng không có dáng vẻ giàu có nào!
Mặc dù rất tức giận, nhưng cuối cùng Trần Lạc Thần vẫn đồng ý, không đồng ý, mình có thể nói gì chứ?
Tiếp đó, Trần Lạc Thần liền tag tất cả thành viên trong group nghèo khác, nói tập hợp ở cửa tây.
Bản thân anh lại lái xe tới một nơi bí ẩn dừng lại, đi tới cửa tây.
“Trần Lạc Thần, tại sao chủ nhiệm cứ kêu chúng ta dọn đồ chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa, Trần Lạc Thần, bây giờ không phải anh đã trúng vé số rồi sao, cũng có tiền rồi, sao còn xem anh là tổ trưởng tổ nghèo khổ chứ?”
Cả tổ thêm Trần Lạc Thần cũng chỉ mới năm người.
Có ba nam sinh, hai nữ sinh.
Nam sinh tên Vương Việt gầy gò ốm yếu, hơi đen, bình thường chỉ cắm đầu học, không nói câu nào.
Còn có một nữ sinh, cô ta tên Hách Lan Lan, đeo kính, da rất trắng, dáng không cao.
Nhưng vừa nhìn thì cảm giác đem lại cho người ta là vô cùng khôn lanh.
Nhưng mà, đa phần là vì gia đình, sinh ra tâm lý tự ti, ngày thường ở cùng các bạn học cảm thấy mình thuộc tầng thấp hơn.
Họ đều không nói chuyện mấy.
Cũng chỉ lúc ở cùng Trần Lạc Thần, họ mới nói nhiều hơn một chút.
Không phải khinh thường anh, mà là cảm thấy mọi người mới là người cùng một thế giới.
Trần Lạc Thần đương nhiên biết sự bất mãn của Vương Việt và lời khuyên của Hách Lan Lan với mình đều là đang biểu đạt sự bất mãn khi tự tôn của bản thân chịu tổn thương trong group lớp.
Nhưng Trần Lạc Thần cũng không tiện nói gì, dù sao chuyện này anh cũng có chút tức giận.
Xem ra, có phải nên tìm cơ hội lúc nào đó đạp chủ nhiệm Mạnh Mỹ Dung?
“Đến đủ rồi đi? Hách Lan Lan, em và Lý Lan đến phòng phòng làm việc mới của tôi, giặt sạch khăn lau, Trần Lạc Thần, em và hai người Vương Việt ở đây nhấc đồ đạc với công nhân cho tôi đi, chuyện gì cũng nghe dặn dò của công nhân, nhớ, cẩn thận chút, đừng đụng hư đồ đạc của tôi!”
Mạnh Mỹ Dung nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, cô ta bỗng nhận được điện thoại.
Tiếp đó, vô cùng chán ghét bấm nhận:
“Giang Mạnh Liên, cô có ý gì? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải tôi và chủ nhiệm khoa cảnh cáo cô, cô muốn tìm ai thì đi tìm người đó đi, làm gì cứ…cô mới là tiện nhân! Miệng mồm đàng hoàng cho tôi! Cả nhà cô đều là tiện nhân! Tôi còn có một chân với chồng cô đâu!”
Mấy câu của Mạnh Mỹ Dung không thích hợp, liền trực tiếp mắng.
Rõ ràng là cãi nhau với điện thoại.
Trần Lạc Thần ở một bên nghe, người tên Giang Mạnh Liên đó, tới sớm hơn Mạnh Mỹ Dung một năm, cũng là chủ nhiệm của một lớp trong khoa.
Giang Mạnh Liên và Mạnh Mỹ Dung đều là mỹ nữ trong khoa.
Người ta nói một núi không thể có hai vương, hai người bình thường cũng khó tránh khỏi xảy ra chút đấu khẩu.
Huống chi bây giờ, Giang Mạnh Liên tìm được một người chồng rất có tiền, cho nên về mọi mặt đều đè Mạnh Mỹ Dung một cái đầu.
Cãi nhau kiểu này là chuyện rất thường gặp.
Cãi xong, Mạnh Mỹ Dung có lẽ cảm thấy còn chưa đã nghiện, liền lạnh lùng liếc nhìn Trần Lạc Thần: “Nhìn cái gì mà nhìn! Cút đi làm việc cho tôi!” .
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
Nói xong liền quay đầu rời đi.
Trần Lạc Thần tức đến mức thật sự muốn kéo váy cô ta xuống, sau đó đè lên sàn ** năm mươi lần.
Hết cách rồi, tạm thời chỉ có thể làm việc.
Đồ đạc không nhiều, lúc dọn xong đã một tiếng trôi qua.
Vừa khéo lúc này cũng là lúc tin tức trong group bùng nổ.
“Hello baby, Phi Yên bắt đầu live stream rồi, mau tới đi, từ giờ đến mười giờ tối, có thể trở thành live streamer minh tinh mới của thành phố hay không đều dựa vào sự ủng hộ của mọi người đó!”
Hàn Phi Yên @ tất cả mọi người trong group.
Nhất thời, trong group và phòng live stream của Hàn Phi Yên bắt đầu tiến vào trạng thái cao trào…
Phía Trần Lạc Thần cũng làm sắp xong rồi, thấy Mạnh Mỹ Dung ngồi bên giường bắt đầu lướt điện thoại.
Trần Lạc Thần tìm sofa trực tiếp ngồi xuống, cũng tiến vào phòng live stream của Hàn Phi Yên…
- ------------------