Kaspakov vốn là một trong những người trung thành nhất với Vile một cách vô điều kiện, cho nên hắn lập tức phải đến thăm anh. Hắn cũng dẫn theo cả Rosered nữa; cô từng là sát thủ hoạt động dưới trướng anh mà.


Hai người đến bệnh viện Ngôi Sao Trung Bình, và không bất ngờ khi thấy tên của nó đã được đổi thành "Ngôi Sao Nhơ Nhỡ". "Mẹ, thằng điên này nghĩ cái éo gì trong đầu vậy không biết..."


-Ê, Kassa.


Bước vào phòng VIP nằm ở tầng gần trên cùng, Vile cất tiếng gọi.


-A, là ngài à...


Một tiếng đáp yếu ớt vang lên. Hắn quay lại, thấy Vladimir đang nằm gần cửa, người bó bột gần hết. Kaspakov nằm giường bên cạnh, trông còn thảm hơn, chẳng khác gì xác ướp Ai Cập. Hình như anh vẫn còn hôn mê sâu, đang ngáp ngáp.


Rosered bước lại đặt giỏ hoa quả lên cái bàn gần đó, dù biết rằng ít nhất cũng phải chừng dăm ngày nữa bọn này mới nhai được. Rồi cô xem xét mấy bản bệnh án linh tinh xung quanh trong khi Vile hỏi thăm chuyện bọn này gặp phải.


-Tệ lắm, thưa ngài! - Anh cố gắng cười, nhưng mặt cứ méo xềnh xệch, chắc tại băng bó chặt quá - Có một đám thanh niên đến chỗ anh Kassa, nói muốn săn ngài. Anh ấy không cho, thế là hai bên đánh nhau. Bọn chúng mạnh quá, tôi phải đưa anh ấy chạy trốn, may mà còn kịp.


-Nhưng cơ thể các ngươi cũng tự hồi phục nhanh lắm mà, đúng không?


Hắn đưa tay lên mân mó cái bình truyền dịch, búng búng vài cái. Vladimir nhìn phát hoảng, muốn can nhưng éo dám lên tiếng, liền nói liến thoắng để thu hút sự chú ý của hắn:


-Vâng, nhưng bọn này không giống bất cứ kẻ nào chúng tôi từng gặp trước đây! Phép thuật của chúng rất lạ, giống như của ngài với anh Kassa vậy!


"Là quỷ à..."


-Hừ! - Vile búng cái bốp một phát, bình thuốc vỡ tung, dịch bắn tung tóe. Mặt thanh niên Vlad tái mét, kiểu "Cái đít cong mịn màng..."


Rosered chậm rãi gọi: "Y tá!", lúc bấy giờ anh mới tạm yên lòng một chút.


-Bực thật, là quỷ thì phiền đây...


Hắn đứng dậy, tức mình sút cái rầm vào chân giường chỗ Vlad nằm, lập tức bốn chân bay màu hai cái, anh trượt ầm ầm xuống đất. Bao nhiêu vết thương đang băng bị xé tan tành, anh chàng rống lên kinh hoàng như lợn bị cắt tiết.


-Ngài... Bóp dái... Tôi rồi...!! Hu hu đau quá...!


Vile chép miệng, múa múa mấy ngón tay. Một luồng ánh sáng tím mờ phát ra, chiếu lên người anh, tức tốc các vết thương lành lại ngay lập tức, lại vừa trẻ vừa khỏe như mới ra viện.


-Ô?!


-Trò mới của ta đấy. Ta không định lôi nó ra dùng sớm, nhưng trót rồi thì đành phải khoe thôi.


-Vậy ra mấy ngày qua ngài mất tích là để lấy thứ này?


-Chính xác. Cực mạnh luôn đấy. Mà... - Hắn nhướn mày  - Nếu ngươi muốn thì ta cho, đằng nào ta cũng không thích phụ thuộc vào phép thuật lắm.


-Vậy cảm ơn ngài!


Vlad vừa khập khiễng đứng dậy, lại quỳ mọp xuống dập đầu tạ ơn. Điều này làm Vile cảm thấy lương tâm bị cắn rứt sâu sắc, cứ như thể hắn là một thứ thần thánh gì đó không bằng vậy.


-Bọn tấn công các ngươi trông như thế nào? Có để lại manh mối gì không?


-Bọn chúng là một nhóm 7 người, trong đó có ít nhất 5 người là nam. Hai đứa kia thì tôi không chắc, dáng người giống nữ nhưng chưa thấy mặt nghe giọng thì chưa dám khẳng định.


"Làm ăn chắc cú thế là tốt..."


-Bọn chúng nói sao?


-Không, chẳng ai nói gì cả. Tôi chỉ biết năm kẻ là nam vì ma thuật không gian của tôi nhìn xuyên qua lớp quần áo và thấy đại khái được hình thể của bọn chúng. Hai tên còn lại chắc là đầu lĩnh, năng lượng luân chuyển rất mạnh, khó nắm bắt lắm.


-Vậy sao các ngươi biết bọn chúng nhắm vào ta?


-Bọn chúng mang theo một cái laptop. Bên trong đó phát ra băng ghi âm, nếu tôi nhớ không nhầm, thì "Bọn ta tới đây để tìm và giết Leragas Vile". Đó là tên thật của ngài, điều đó ai cũng biết.


-Từ đầu đến cuối chẳng ai nói câu gì, cứ thế xông vào đánh nhau?


Vile ngạc nhiên, dù có che giấu thì cũng giấu đến mức này là cùng. Vladimir gật đầu.


-Nếu như vậy... - Hắn lừ mắt - Chúng nó đang e sợ ta, và hoàn toàn không đủ thực lực để giết ta. Ít nhất là nếu chúng nghĩ ta còn có Lực Lượng Khởi Nguyên chống lưng.


-Sao ngài lại nói thế? Bọn chúng đòi giết ngài rõ ràng mà!


Hắn cốc một cái đau điếng vào trán Vlad, mắng:


-Ngươi bị ngốc hả. Chúng nó biết thừa tập đoàn Spike có nhiều thám tử giỏi như nào. Để lại bất kì dấu vết gì cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị truy ra, và lúc đó thì trừ phi bọn nó là người của vũ trụ khác, bằng không chắc chắn sẽ bị chúng ta giết. Chúng sợ điều đó. Đó là cái thứ nhất.


Vile dựng lại cái giường, ngồi xuống. Mắt hắn sáng rực màu thạch anh, một vẻ nguy hiểm từ lâu đã biến mất đột nhiên xuất hiện trở lại. Rosered không khỏi lặng yên lắng nghe.


-Như vậy là chúng biết về Spike, biết về việc Kaspakov và ngươi đang hợp tác, và bằng một cách nào đó, biết là ta đang rời khỏi nơi này, nên mới dám đến đây thách thức. Nghĩ mà xem, bọn cường giả như vậy đột nhiên đến đòi tìm giết một thằng vô năng, chắc chắn không phải lũ ngu rồi. Chúng đến chỉ để tìm thông tin thôi.


-Tìm thông tin bằng cách nào? Trụ sở của Spike nơi chúng tôi bị tấn công không hề đặt các máy tính lưu trữ, bản thân nhân viên ở đó cũng chỉ biết về việc kinh doanh ngoài ánh sáng của anh Kassa...


-Ngươi nhầm. - Hắn trỏ một ngón tay lên trời, phán - Mấy thứ thông tin loại như kinh doanh thì chỉ lên deep web cũng biết. Bọn chúng đang khai thác thông tin về ta kia.


-Về ngài?


-Có đáng nghi không, khi mà một thằng vô năng được bao nhiêu người giàu có quyền lực giúp đỡ? Đáng nghi không khi trong mọi hồ sơ học bạ của ta, từ lúc thức tỉnh đến nay, đều bị bôi đen hoàn toàn? Những việc ấy chính ta ra lệnh cho thằng Kaspakov, và bởi thế, gặp được nó là gián tiếp có được thông tin về ta.


-Nhưng mà bằng cách nào? Anh ấy chỉ nói: "Không", thế là bọn chúng lao vào đánh như điên! 


Vladimir rõ ràng vẫn rất bối rối. Rosered cũng hơi khó hiểu, chẳng lẽ Vile có thể phán đoán chuẩn xác đến vậy à? Conan à?!


-Mấu chốt nằm ở hai người các ngươi. Tại sao các ngươi đứng ra che giấu thân phận của ta? Tại sao các ngươi liều chết cũng không hé răng một lời nào? Chứng tỏ thực lực của các ngươi thua xa ta một quãng rất lớn! Đánh bại được các ngươi, vừa là để ước đoán thực lực của ta, vừa là để biết các ngươi cực kì trung thành với ta và, mấu chốt là...


Hắn búng tay một phát, không khí nổ cái "Đoành!"


-Thân phận của ta đã bị bại lộ! - Hắn nghiến răng - Không hiểu à, vì chuyện về các Quỷ Vương là chuyện có thể xảy ra được, và thông tin về năng lực của Kaspakov có thể tìm thấy ngay trong thư viện! Cộng thêm việc thằng ấy mạnh một cách bí ẩn, người ta có thể chắc đến 70% rằng nó chính là một trong các Quỷ Vương! Vậy thế Quỷ Vương còn sợ ai, ngoài kẻ sáng tạo ra bọn họ? Kẻ mà bọn họ liều chết để bảo vệ ấy?


-Chúa Quỷ! - Vlad thét lên kinh hãi - Thế ra... Bọn chúng là người hành tinh khác?!


-Không thể. - Rosered xen vào - Tuyệt đối không thể. Bọn họ phải là người Trái Đất. Bởi vì nếu là người thế giới khác, làm sao biết đến cái tên Leragas Vile?


-Cũng phải ha... Vậy ý ngài thế nào?


-Thế nào à... - Vile xoa cằm, ngẫm nghĩ. Một giọt mồ hôi trên trán hắn chảy xuống, rồi hắn bất chợt mỉm cười - Đấu trí. Để xem, bảy cái đầu của bọn nó có so được với team tạp nham của ta không.


Hắn đan hai bàn tay vào nhau. "Để rồi xem, mục đích thật sự của các ngươi là gì? Nếu là giết ta thì sai lầm to rồi đấy, nhưng nếu không? Chà, chúng ta sẽ có một màn so tài thú vị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play