Giang Thụy Đình cười ha ha mấy tiếng.
Sau đó, dưới vẻ mặt tủi thân của Lục Khả Tình, bàn tay anh ta đang giữ cằm của cô ấy trở nên nặng nề
hơn.
"Không có tôi, em còn không có cơ hội để cố gắng
làm việc chăm chỉ! Không nên quên thân phận của
mình!"
Lục Khả Tình đau khổ gật đầu, "Em... Em biết rồi."
Giang Thụy Đình rất hài lòng với phản ứng của Lục Khả Tình vào lúc này, sau đó anh ta châm biếm nói: "Đúng là Hạ An Nhiên rất quan tâm đến em, sợ tôi trách móc em, còn cố ý bảo ngày mai sẽ gặp mặt
em, .. Chậc, vị trí của em ở trong lòng cô ta rất
quan trọng! Nếu đã như vậy, có lẽ em phải tăng thêm sức lực rồi!"
Hạ An Nhiên bước ra từ "Khách sạn số Sáu".
Lúc ở bệnh viện, cô thật sự tin một số lời mà Lục Khả Tình đã nói, cô cho là tình cảm của cô ấy và vị công tử kia cũng không tệ lắm.
Nhưng trong khoảnh khắc Giang Thụy Đình vừa xuất hiện vào lúc nãy, Lục Khả Tỉnh lộ ra sự hốt
hoảng, vốn dĩ đó không phải là giả vờ.
Nó đã chứng minh một số chuyện, cũng không phải là hoàn toàn vẻ vang giống như Lục Khả Tình đã
nói.
Hạ An Nhiên cau mày, ngồi lên xe.
Đang lái xe thì điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Hạ An Nhiên nhìn thấy dãy số, cô hơi bất ngờ.
Lại là Trịnh Chính.
Kể từ khi anh ta được giao nhiệm vụ phụ trách điều tra cái chết của Tiểu Văn, đã rất lâu không có tin tức gì của anh ta.
Chẳng lẽ bây giờ anh ta đã có phát hiện gì rồi?