Những người tấn công họ, đã chơi đùa rất vui vẻ, nhưng căn bản họ không phải là đối thủ vệ sĩ của Lăng Mặc, qua vài phút đã bình ổn trở lại.
Có điều gì đó không đúng!
Nếu cô muốn tấn công người khác, cô nhất định sẽ điều tra trước và vạch ra kế hoạch có lợi cho mình ... Chứ không phải chờ đợi để đối thủ ra tay.
Nhưng trong mắt Hạ An Nhiên cuộc tấn công lần này, bên kia dường như cố tình chết.
Hạ An Nhiên không hiểu được suy nghĩ của người
đứng sau.
Nhưng những người đó chắc hẳn đang có âm mưu gì đó, chỉ là cô không nhìn rõ mà thôi ...
Sau khi Lăng Mặc rời khỏi bệnh viện và lên xe, Thu Tử Châu đã gọi điện thoại tới.
Thu Tử Châu là người đặc biệt quan tâm đến tình hình của Lăng Mặc, "Lão đại, anh ở đây điều tra thể nào rồi? Anh đã hỏi ra người đứng sau những kẻ giết người đó chưa?"
Lăng Mặc nghĩ đến tin tức mình nhận được vào tối hôm qua, anh trầm giọng đưa ra câu trả lời, "Những tên lính đánh thuê kia đều đã chết."
Thu Tử Châu sững sờ, "Cái gì? Đều đã chết? Không một ai còn sống sao?"
Lăng Mặc: "Trước khi tập kích tôi, bọn họ đã bị
người khác hạ độc, ám vệ áp giải bọn họ đi chưa bao lâu, thì chất độc đã phát tác."
Giọng điệu của Thu Tử Châu vô cùng nghiêm túc,
"Vốn dĩ bọn họ chỉ là đội không sợ chết!"
Lăng Mặc lạnh lùng nói: "Không được xem là đội không sợ chết, là đội tự tìm đường chết mà thôi."
Thu Tử Châu không hiểu, "Nhưng người đứng phía sau lại đưa những tên lính đánh thuế này đến trước mặt lão đại, đây là có ý gì? Nếu muốn đưa đầu người cho người khác thì cũng không nên đưa như vậy!"
Lăng Mặc không trả lời câu hỏi của Thu Tử Châu, mà anh bỗng nhiên hỏi ngược lại, "Tình hình bên