Hạ An Nhiên nhận ra tình hình không ổn!
vô cùng hiểu rõ
– nên cô tuyệt đối sẽ không thể
trở về!
Cô muốn sống!
Vì vậy trong giây tiếp theo, Hạ An Nhiên lập tức che đầu của mình, thê thảm nằm ở trên giường.
"Không được rồi, nhức đầu quá, có thể em vẫn phải nằm viện một lúc nữa!" Cô chớp mắt nhìn Lăng Mặc bằng ánh mắt đáng thương, "Em sẽ ở lại bệnh viện một lúc, có lẽ anh sẽ không có ý kiến, đúng không?"
Lăng Mặc vẫn chưa kịp trả lời thì Tôn quản gia đã mở miệng trước, "Nếu mợ chủ không thoải mái, thì có thể bồi dưỡng ở bệnh viện... Nếu như xảy ra chuyện gì, làm tổn thương tới cậu chủ nhỏ thì phải làm thế nào!"
Hạ An Nhiên nhìn Tôn quản gia, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc gật đầu, "Chú nói đúng! Cháu nhất định. nhất định nhất định phải ở bệnh viện bồi dưỡng thật
tốt!"
Lăng Mặc: "..."
A, cô lại phản ứng rất nhanh!
Cô thật sự cho rằng cô có thể chạy thoát dễ dàng
sao?
Lăng Mặc khẽ cau mày, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng như hố sâu, anh lộ ra một nụ cười, có ý tứ sâu xa nói: "Vậy anh sẽ nghỉ ngơi ở bệnh viện với vợ!"
Hạ An Nhiên sửng sốt, "Gì? Anh ở cùng em?" Cô liên tục xua tay từ chối, "Em không cần!"
Lăng Mặc nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên, "Không cần?"
Hạ An Nhiên gật đầu, nhanh chóng tìm cớ, "Không phải anh trở về thành phố Lô Hải là có chuyện quan trọng cần phải xử lý sao? Anh đi xử lý chuyện của anh đi! Em... Ở chỗ em có Tôn quản gia là được rồi!" Cô nhìn Tôn quản gia, "Chú Tôn, chủ nhất định sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt, có đúng không?"
Cô muốn ở lại bệnh viện, chỉ là để tránh người đàn ông chó nào đó.
Tại sao có thể để anh ở bên cạnh?