Hạ An Nhiên gãi đầu: “Lẽ nào là do em nghĩ nhiều
quá à?"
Nhiên: “Chuyện ở đây phu nhân không cần lo lắng
nữa, hơn nữa anh chỉ là được coi là viện trợ từ bên ngoài của Trần Bảo Các, không nên can thiệp quá
sâu."
Hạ An Nhiên nghe vậy, cảm thấy yên tâm hơn một chút, có lẽ bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi.
Lăng Mặc hôn nhẹ lên trán cô rồi dặn dò: “Ở đây hơi loạn, tốt hơn hết em nên về trước đi."
Hạ An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì Lăng Mặc
không bị làm sao.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Thôi được, em không quấy rầy anh nữa!"
Sau khi Lăng Mặc tiễn Hạ An Nhiên rời đi, liền lên
trên lầu của Trần Bảo Các.
Trên đường đến phòng họp, anh gặp được Thu Tử Châu bước ra từ phòng chỉ huy.
Tâm trạng Thu Tử Châu có chút cáu kỉnh: "Nhóm người mà tôi bắt được vừa rồi đều là lính đánh thuê nước ngoài, họ căn bản không phải chủ lực hành động của kế hoạch lần này, họ chỉ là hóa mù được tung ra để đánh lạc hướng chúng ta thôi... còn chủ lực thực sự sau khi đến ranh giới của thành phố đã tiêu tán rồi, hoàn toàn không để lại bất cứ manh mối nào."
Thực ra lúc đầu anh và mèo hoang nhỏ có cùng một suy nghĩ.
Thời điểm kẻ sát nhân xuất hiện quá có vấn đề, khiến anh không thể không đặt dấu chấm hỏi liệu chúng có đang nhắm vào mình hay không.
Nhưng sau đó lại bị anh phủ nhận.
Giống như vừa rồi Lăng Mặc đã giải thích cho Hạ An. Nhiên.