Hạ An Nhiên ân hận đến nỗi muốn chết quách đi
cho rồi.
Ngay khi cô đứng ở công Trần Bảo Các...
Đúng lúc có một nhóm người đang từ bên ngoài
tiến vào Trân Bảo Các.
Khi Hạ An Nhiên nhìn thấy người dẫn đầu, cô sững sở tại chỗ.
Tâm trạng cô đang u ám như đám mây đen, đột nhiên có một tia sáng chiếu vào, vẻ mặt tuyệt vọng của Hạ An Nhiên lập tức tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ.
Lăng Mặc, người đang nói chuyện với ai đó ở một bên, hơi giật mình khi nhìn thấy con mèo hoang nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Đúng lúc anh đang muốn cho mèo hoang nhỏ một trận vì dám tự ý chạy đến nơi nguy hiểm thế này...
Thì nhìn thấy mèo hoang nhỏ đang chạy về phía anh ta với vẻ mặt vừa tủi thân vừa xúc động.
Cô vòng tay qua cổ anh và đu cả người lên người anh như một con bạch tuộc.
Lăng Mặc tiện tayôm mèo hoang nhỏ, vẻ mặt nghi
ngo.
Lúc này, nghe thấy mèo hoang nhỏ khóc không
anh vừa thô thiểnvừa quê mùa vừa cổ lỗ sĩ... thì emđều chấp nhận!”
Đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Lăng Mặc, cô
chìa tay ra, không quan tâm đến thể diện một chút nào: "Anh mau đeo nhẫn cho em đi, em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi!"
Mèo hoang nhỏ đồng ý lời cầu hôn, anh thấy rất vui.
Nhưng nghe thấy một loạt mèo hoang nhỏ đã nói