Ngay cả 520 vạn mà Lăng đại thiếu cũng chịu bỏ
ra, đây không phải là tình yêu thì còn là cái gì?"
Có vẻ cô ta thật sự giành không lại ả hồ ly tinh này
rồi!
Hà Dĩ Mai có chút bực bội đau lòng: “Thảo nào có người nói là tìm được người chồng tốt cũng giống như được đầu thai lần thứ hai vậy! Kĩ thuật đầu thai của cô hiện tại tốt hơn tôi! Bố tôi đối với tôi cũng không tốt được như vậy!"
vừa dứt lời, Hà Dĩ Mai đau khổ quay đầu rời đi.
Hạ An Nhiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo
của Hà Dĩ Mai...
Thực ra con người Hà Dĩ Mai có chút kiêu ngạo, ngang bướng, xấu tính, nhưng suy nghĩ đều thể hiện hết ra bên ngoài, người như vậy có muốn ác cũng không ác nổi.
Kẻ ác thật sự trải lại sẽ giấu sự ác độc của mình ở
sâu trong đáy lòng.
Khi sắc mặt Hạ An Nhiên nặng trĩu, cô đột nhiên nhận thấy đằng sau Hà Dĩ Mai, có vài chiếc xe đang từ bãi đậu xe dưới tầng hầm của Trân Bảo Các từ từ chạy ngang qua.
Cửa sổ ở vị trí lái xe của một trong những chiếc xe
đó được mở ra.
Hạ An Nhiên chỉ tùy ý nhìn.
Khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt của người lái xe, Vốn là một người rất bình tĩnh nhưng đôi mắt cô bỗng mở to ra.
"Tại sao anh ta lại ở đây !!!"
Toàn thân Hạ An Nhiên bất giác run lên, hai tay ôm
chặt lấy vai cô.
Lăng Mặc nhanh chóng bước về phía trước ôm cô vào lòng: “Gió đêm lạnh, lên xe trước đi!"
từ trạng thái bất an bình tĩnh trở lại.