Hà Dĩ Mai sững sờ trong giây lát.
Trước đó cô ta còn tưởng cánh tay của cô ta bị đau
là do vô tình chạm vào đâu đó.
Bây giờ thì hiểu rồi, nó có liên quan đến Hạ An
Nhiên.
Hà Dĩ Mai lo lắng không yên, vội hỏi: "Cô đã làm gì
tôi!"
Hạ An Nhiên nhún vai: “Ồ, tôi chính là đã hạ độc cô, bây giờ có phải vẫn cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi không, dù có cố gắng thế nào cũng không dùng lực được?"
Hà Dĩ Mai: "..."
Đúng thật là như vậy!
Hà Dĩ Mai trong nháy mắt bùng nổ, lớn tiếng quát mắng Hạ An Nhiên: “Đồ khốn nạn nhà cô, nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã cho tôi uống loại độc dược gì rồi, sao vẫn chưa đưa thuốc giải cho tôi!"
Hạ An Nhiên từng bước đến gần Hà Dĩ Mai, khóe miệng cô khẽ cong lên: "Ô? Muốn thuốc giải không?" Ánh mắt cô trầm xuống: "Vậy thì, là ai nói cho cô rằng tôi và Cố Ngôn Duy quen biết nhau và sai cô dàn xếp màn bắt quả tang này?"
Hà Dĩ Mai vô cùng nghĩa khí ngẩng đầu nói: “Cô cho rằng tôi là người tùy tiện phản bội người khác sao?"
Giọng điệu của Hạ An Nhiên thản nhiên: "Nếu cô không nói, vậy tôi sẽ không cho cô thuốc giải!" Đôi mắt cô từ từ nheo lại: “Thực ra, loại độc dược này cũng bình thường, nó sẽ chỉ làm cho người ta tê liệt nửa người mà thôi!"