“Nghe nói, có một người phụ nữ vì ái mộ một người đàn ông liên sinh ra ghen ghét với vợ của anh ta, âm mưu dùng cây trâm này ra tay với chính thất... Nhưng không ngờ cuối cùng cô ta lại bị chính cây trâm đó đâm chết!” Nói đoạn liên quay sang Hà Dĩ
Mai mỉm cười: “Cây trâm này, thật sự vô cùng hợp với cô đấy!"
Bùi Kì nghe xong cực kì tò mò, thì thầm hỏi: "Sao cô lại biết câu chuyện về cây trâm đó?"
Hạ An Nhiên nhỏ giọng trả lời: "Tôi bịa đấy."
Bùi Kı: "..."
Thì ra là cố ý kích động Hà Dĩ Mai! Thảo nào câu chuyện này nghe quen thế!
Đúng như dự đoán, lời nói này của cô khiếnHà Dĩ Mai tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Hà Dĩ Mai đẩy Hàn Chỉ Đình ra, tức giận nói: “Cô chẳng qua cũng chỉ là bồ nhí được Lăng Mặc nuôi
bên ngoài thôi, cô kiêu ngạo cái gì? Cái thứ không ngóc đầu lên nổi."
Bùi Kì ở một bên không thể không giải thích: “An Nhiên nhà tôi là chính thất của diêm vương sống, là chị dâu họ của tôi đấy!"
Hà Dĩ Mai tức giận lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ còn có dã tâm như này! Tiểu tam còn muốn lên làm chính thất?"
Hạ An Nhiên từng bước tiến đến bên cạnh Hà Dĩ
Mai, nở một nụ cười kiều diễm: “Mặc kệ tôi là chính thất hay là tiểu tam thì cô vĩnh viễn cũng không thể trở thành người phụ nữ của Lăng Mặc.”
Sau đó cô liền liếc nhìn Bùi Kì, nhắc nhở một cách
sâu xa: “Chó cắn cô mà cô còn muốn cắn lại sao? Có cần thiết phải vậy không?"
Bị mắng là chỏ, Hà Dĩ Mai tức giận tới nỗi muốn
vung tay lên.
Một người có địa vị cao như cô ta, từ khi nào lại bị
người khác coi thường như vậy?
Nhưng cũng không hiểu tại sao...
Từ lúc bị Hạ An Nhiên giữ cánh tay, sau khi bị đẩy ra, cơ thể của cô ta cảm giác không còn chút sức lực nào vậy.