Nghe thấy đối phương “đòi báo đáp", Hạ An Nhiên lập tức gióng lên hồi chuông cảnh giác.
Cô bất an đưa tay lên ôm bản thân mình: "Anh muốn em báo đáp anh như thế nào?"
Lăng Mặc nhìn bộ dạng mèo hoang nhỏ cảnh giác như vậy, có chút bất lực: “Vợ à, em đề phòng anh như vậy làm anh cảm thấy rất tổn thương đấy!”
Hạ An Nhiên: "..."
Tên cẩu nam nhân này đúng là một kẻ xảo quyệt!!!
Đối diện với ánh mắt lên án của mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc không chút động lòng mà khẽ xoa nhẹ khuôn mặt ửng hồng của Hạ An Nhiên: "Vợ là một người có tình có nghĩa, đương nhiên hiểu được có ơn báo đáp. Anh tin rằng có lẽ vì rất vui lòng báo đáp anh, không để anh phải chịu thiệt đâu nhỉ?"
Hạ An Nhiên muốn khóc rồi.
Cô biết ngay Lăng Mặc nhất định sẽ tìm cô để đòi
no!
Nhìn đi, đến rồi đó!
Nhà tư bản sao có thể để bản thân mình làm ăn thua lỗ được.
Ngay khi nội tâm Hạ An Nhiên đang gào thét thì Lăng Mặc đã ôm cô chặt hơn vào lòng, ánh mắt anh nóng như lửa đốt.
Hạ An Nhiên: "..."
Tên cẩu nam nhân này dường như muốn ăn thịt cô... Quá nguy hiểm rồi!
Không thể anh ta tùy ý làm càn được!
Hạ An Nhiên phủ quyết trước, lớn tiếng mắng: "Loại chuyện lấy thân báo đáp này, anh không cần nghĩ đến nữa! Hiện tại em đang ở trong tình huống đặc thù! Anh không thể làm điều gì đó gây tổn thương đến nhóc con ở trong bụng em được!"
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Lăng Mặc mang theo
một cảm giác mất mát mạnh mẽ: “Như vậy chẳng phải rất nhàm chán sao?"