Mặc dù trước đó Cố Kì và Lưu Khiếu Vĩ đã tranh
giành chức viện trưởng.
Nhưng đó là vì anhhoàn toàn không muốn để Lưu Khiếu Vĩ được toại nguyện, chứ anh không hề có
hứng thú với vị trí này.
Chức vụ càng cao, trách nhiệm càng nặng nề.
Sau khi Cố Kì bình tĩnh lại, đầu anh quay cuồng: “Không được, thân thể nhỏ bé của anh không thể chịu nổi áp lực nặng nề như vậy đâu!"
Hạ An Nhiên trừng mắt: "Anh tưởng em muốn chọn anh sao? Còn không phải vì hiện giờ không có ai phù hợp hơn à!"
Cố Kì bực mình: “Không phải còn có chú Chu sao!".
Vẻ mặt Hạ An Nhiên càng trở nên chán ghét, không kìm được liền nâng tone giọng lên: "Mấy năm nay viện phó Chu đã đủ vất vả vì Long Đằng rồi. Anh còn muốn đặt gánh nặng này lên vai người ta ư, anh không thể giảm bớt một chút gánh nặng cho trường bối à? Cố Kì, anh có còn là đàn ông không?" Vô cùng bực mình hừ một tiếng: “Nếu anh thật sự không có khả năng quản lý Long Đằng thì cứ thu dọn đồ đạc rời đi là được, nhìn anh là thấy bực
mình!"
Bị cô chán ghét, vẻ mặt Cố Kì trở nên phức tạp.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại xem raLong Đằng cần một người đứng lên.
Mặt nào của anh cũng không ổn, nhưng dưới tình
hình này anh cũng đành cố thử vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, anh dần trở nên nghiêm túc:
“Anh sẽ thử!"
Hạ An Nhiên trừng mắt nhìn anh: “Không phải thử mà nhất định phải làm thật tốt, nếu không..."Tiện tay kéo Lăng Mặc vào người, đe dọa: "Em sẽ bảo chồng em phanh thây rồi vứt anh vào đồng không mông quạnh!"