Nếu không ngoài dự đoán, có thể Thu Khanh Khanh

vì chuyện này mới choáng váng ngất xỉu và lên cơn đau tim!

Vẻ mặt viện phó Chụ nặng trĩu: “Ta không thể nhìn thanh danh của Lương Nhạc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong trường hợp này, ta chỉ có thể thuận

theo ý muốn của Hàn Nhã."

Cố Kì vốn còn hờn giận viện phó Chu.

Nhưng sau khi nghe những lời này, cô mới nhận ra

rằngviện phó Chu đang chịu khổ.

Cố Kì vô cùng áy náy xin lỗi: "Là lỗi của cháu, lẽ ra

cháu không nên hiểu lầm ngài."

Viện phó Chu phẩy tay cười trừ, không hề để bụng: “Tính tình của cháu luôn rất ngay thẳng thật thà, ta không trách cháu."

Cố Kì nghe vậy cũng cười ngượng nghịu.

Hạ An Nhiên nhìn Cố Kì cười,khinh thường nói: Viện phó Chu tại sao chỉ có thể thuận theo ý của Hàn Nhã? Một mặt là vì bảo vệ cha nuôi, mặt khác cũng không phải là bởi vì chị quá yếu. Cho dù ông ấy có giúp đỡ thì chị cũng không thể đấu lại được Lưu

Khiếu Vĩ, thà trực tiếp nghe theo Hàn Nhã để bảo

vệ cha nuôi còn hơn."

Cố Kì nhìn viện phó Chu, ngơ ngác hỏi: "Là như thế

này sao?"

Viện phó Chu ho khan một tiếng, không trả lời. Nhưng đây rõ ràng là sự đồng tình trong im lặng đối với những gì Hạ An Nhiên đã nói!

Cố Kì cảm thấy tổn thương: "... Được thôi, là chị

kém cỏi!"

Hạ An Nhiên phớt lờ sự ỉu xìu của Cố Kì.

Ánh mắt cô lại rơi vào viện phó Chu: "Nếu ngài cũng không biết điểm yếu đó là gì, vậy cũng có nghĩa là điểm yếu mà Hàn Nhã đang nắm trong tay, đối với chúng ta mà nói chính là một quả bom vô

hình."

Viện phó Chu rất bồn chồn lo lắng gật đầu: "Không biết Hàn Nhã đó sẽ lấy điểm yếu này làm chuyện gì, hơn nữa ta cũng lo cô ta sẽ lấy cái này để uy hiếp cháu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play