Hạ An Nhiên tỏ ra vô cùng kinh nể Lăng Mặc.
“Ngoài việc kinh doanh ra, anh không có sở thích nào khác sao? Ví dụ như đi điều tra vụ án hay làm tình báo?" Năng lực phân tích và đầu óc của Lăng
Mặc mà không làm tình báo thì thật quá lãng phí rồi!
Lăng Mặc buồn bã nói: “Nếu vợ đã tán thành năng lực của anh như vậy rồi thì vẫn còn có dặn dò gì không?"
Hạ An Nhiên đương nhiên hiểu ý của Lăng Mặc.
Đây là muốn giúp cô giải quyết chuyện của Long Đằng.
Hạ An Nhiên nhìn Thu Khanh Khanh đang nằm
trong phòng bệnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chuyện lần này là do em gây ra nên em vẫn muốn
thử tự mình giải quyết!"
Sau đó cô nở một nụ cười ấm áp nhìn anh.
"Nếu trong cuộc họp báo ngày mai em không đánh bại được ác long và bị bọn họ gạch tên khỏi Long Đằng... Đến lúc đó em chỉ có thể đến viện nghiên cứu của anh thôi!"
Lăng Mặc nghe cô nói, vẻ mặt anh trở nên trầm tư.
Mèo hoang nhỏ vẫn muốn khăng khăng làm theo ý của mình, muốn dựa vào bản thân mình đi giải quyết mọi chuyện.
Cũng đúng thôi, tình cách cô trước giờ vẫn luôn
bướng bỉnh như vậy.
Chuyện cô đã quyết định rồi thì có lẽ cũng không dễ dàng để có thể thay đổi.
Nhưng nhìn trạng thái của cô lúc này, vấn đề có lẽ sẽ không lớn lắm.
Cho dù đến cuối có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn có
anh ở đây.
Anh sao có thể để mèo hoang nhỏ dễ dàng bị người khác ức hiếp chứ.