Cố Kì giận dữ nói: “Trước đây chị nghĩ là hạng mục nghiên cứu của em gửi đi sao có thể dễ dàng đánh mất như vậy chứ? Hừ, giờ thì hiểu rồi, họ nghĩ rằng nếu họ không hợp tác với chúng ta làm hạng mục này, chúng ta sẽ không hao tâm tổn sức tham gia cuộc thi này nữa. Như vậy họ sẽ có thể lấy cắp hạng mục này để tham gia cuộc thi! Bày mưu cũng thật kĩ càng!"
Cố Kì cũng đã từng nghe nói một số chuyện về đạo nhái hạng mục.
Nhưng không ngờ lại có một ngày chuyện này xảy ra với họ.
Cảm xúc của Cố Kì lúc này rất dễ bùng phát và bây giờ cô đã thực sự nổi trận lôi đình.
“Trước đây, bọn họ đã nhiều lần lấy danh nghĩa Long Đằng để nhận các dự án, vì quan hệ thầy trò nên chúng ta không gây khó dễ, không muốn gây rắc rối thì lại mất mặt! Vậy mà lần này lại trực tiếp ăn cắp ý tưởng của chúng ta, hừ, lần này chị nhất định sẽ không bỏ qua cho họ!" Nói đoạn cô nhìn Hạ An Nhiên: "Trước đây lúc làm hạng mục này có lẽ
em để lại không ít số liệu tài liệu đúng không?"
Hạ An Nhiên: “Trong phòng thí nghiệm em có ghi chép lại các cuộc thí nghiệm."
Cố Kì nghe vậy: “Chị sẽ đi lấy chứng cứ giao cho ban tổ chức, để cho lũ cẩu đạo nhái này vĩnh viễn
không được siêu sinh!"
vừa dứt lời, cô liền giận dữ rời khỏi phòng bệnh.
Nhưng khi Hạ An Nhiên nhìn bóng lưng Cố Kì rời đi, vẻ mặt cô có chút phức tạp.
Mọi chuyện sẽ kết thúc một cách đơn giản như vậy
sao?
Giang Tuệ Tâm không phải là người dễ đối phó!
Cô ta đã có gan đạo nhái như vậy thì nhất định sẽ không dễ dàng để người khác bắt được điểm yếu của mình.
Giấc ngủ của Lăng Mặc rất ngắn.
Tiếng động ban nãy ở phòng khách đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Lăng Mặc.
Sau khi Cố Hoan rời đi, Lăng Mặc từ trong phòng đi
ra ngoài.
Nhìn mèo hoang nhỏ mặt mày đăm chiêu anh liền chủ động bước lên phía trước: “Cần anh giúp gì không?"
Tình hình phía Long Đằng, Lăng Mặc không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng được.