Sợ Lăng Mặc không biết Lạc Ngạn là ai liên giải thích thêm một câu: "Đó là nam diễn viên đã có tại
tiếng tình ái với chị dâu trước đây!"
Lăng Mặc lập tức biết ngay đó là ai. Anh liếc nhìn Thu Tử Châu rồi chậm rãi nói: "Lúc trước, An Nhiên đã cứuLạc lão gia, lần này chắc là nhà họ Lạc đã xử lý chuyện nàyrồi, cũng không có bất kì liên quan gì đến người tên Lạc Ngạn đó cả."
Thu Tử Châu trợn tròn mắt: “Cái gì? Chị dâu đã cứu
Lạc lão gia?"
Lăng Mặc đã biết được một số chuyện từ Quý Phong.
Phát hiện ra rằng vốn dĩ chất độc trong tay của con mèo hoang nhỏ bé không chỉ có thể dùng để tự vệ mà còn có thể dùng vào những mục đích khác.
Nhưng anh không quá ngạc nhiên.
Nếu không phải vì mối quan hệ của con mèo hoang
nhỏ năm đó, cái mạng này của anh sớm đã không
còn rồi.
Nghĩ đến đây, anh liền nhìn Thu Tử Châu rồi quát thật to: “Đi ra ngoài, làm việc cho tốt vào, đừng chú ý đến những thứ vớ vẩn này nữa."
Thu Tử Châu nhỏ giọng nói thầm: “Theo dõi chuyện. của chị dâu không phải do lão đại giao phó cho tôi sao?"
Sao bây giờ lão đại lại vô trách nhiệm như vậy chứ?
Thu Tử Châu hậm hực rời khỏi văn phòng.
Vẻ mặt của Lăng Mặc rất nặng nề, anh đứng dậy rời khỏi vị trí của mình và đi về phía cửa sổ.
Ánh nắng chói chang bên ngoài khiến Lăng Mặc ngẩn ngơ, anh nhớ đến một buổi chiều của mấy năm trước.
Một cô gái chạy về phía anh với ánh nắng phía sau lưng.
Lúc đó anh nghĩ, sao trên đời này lại có người phụ
nữ xinh đẹp như vậy, đâm trúng vào tim anh.
Sau khi Lăng Mặc đứng nhìn một hồi, anh kiềm chế lại cảm xúc mềm yếu của mình, nghĩ đến lời hứa với mèo hoang nhỏ hôm nay.