Giờ ăn trưa.
Vốn dĩ Hạ An Nhiên cảm thấy không ăn cơm cũng không có gì sai.
Chỉ là...!Thấy Lăng Mặc đi tới phòng ăn, Hạ Anh Nhiên theo thói quen liền đi theo sau anh.

Tới nhà ăn, nhìn thấy những món ăn được bày ra trên bàn ăn vô cùng hấp dẫn, nhịn không nổi liền ngồi xuống bàn ăn.
Hạ An Nhiên âm thầm đoán: Mặc dù gần đây vẫn chưa có dấu hiệu nào là đầu độc, nhưng mình vẫn phải thận trọng, quan sát những gì mà Lăng Mặc ăn.
Lăng Mặc ngước mắt, lạnh nhạt liếc Hạ An Nhiên một cái, sau đó nhắc nhở: "Đừng hòng ăn vụng."
Hạ An Nhiên cảm thấy thật oan ức.
Cô vì sự an toàn của anh ấy mà mới chăm chú nhìn như vậy, thế nhưng kẻ mất trí kia lại nghĩ là cô muốn ăn vụng.
Hạ An Nhiên tức giận đứng lên, quay đầu rời khỏi nhà ăn.

Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ là Hạ An Nhiên tức giận bỏ đi, Lăng Mặc từ từ bắt đầu ăn thức ăn trong đĩa.
Tôn quản gia nhìn thấy vừa mới vào nhằn trựa, chưa kịp ăn gì cả mà Thiếu phu nhân đã bỏ đi.

Trực tiếp vào bếp quở trách với người đầu bếp phụ trách bữa ăn trưa nay Hôm nay đồ ăn mà các người nấu, không làm cho Thiếu phu nhân vừa miệng, vừa ngồi vào bàn ăn đã bỏ
Đối mặt với lời mắng mỏ của Tôn quản gia, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc: Tôn quản gia đang nói giúp cô gái kia?.

truyện đam mỹ
Người phụ trách bếp hóm hỉnh nói: “Có lẽ bởi vì toàn là đồ ăn lỏng nên Thiếu phu nhân ăn không có cảm giác ngon miệng?"
Quản gia Tôn cũng nghĩ như vậy, lập tức ra một bữa ăn ngon
Nói xong lập tức rời khỏi bếp.
Một nhân viên thì thào: “Tôn quản gia tại sao lại nói giúp cô gái tầm thường kia chứ
Mọi người gật đầu, cảm thấy kỳ quái.
Người phụ trách bếp bắt đầu nói thêm vào, "Các người cho rằng thiếu gia chúng ta có thể dung túng cho một cô gái tầm thưởng sỉ nhục cậu ấy sao?"
Tất cả mọi người đều lắc đầu, nghĩ đến tính tình lúc trước của thiếu gia Lăng Mặc, “Chuyện này không thể nào, thiếu gia không phải người dễ dãi!”
Người phụ trách phòng bếp tiếp tục giải thích, “Tôn quản gia hiền nhiên cũng hiểu được tính cách của thiếu gia.

Thiếu gia nhất định sẽ xử lí cô gái đó nhanh thôi.

Bây giờ bề ngoài Tôn quản gia phải hoàn thành tốt công việc là một quản gia, miễn sau đến lúc đó nắm thóp được cô ấy.
Mọi người chợt nhận ra, “Chẳng trách ông ta là quản gia, còn chúng ta chỉ là những nhân viên nhỏ” Nhìn xem, đây chính là sự chênh lệch giữa chúng ta và Tôn quản gia.
Người phụ trách bếp thở dài nói: “ Hãy cùng nhau tích phúc đi, hầu hạ Thiếu phủ nhân một thời gian.”
Mọi người gật đầu.
Trong mắt họ, Hạ An Nhiên là người đã chết, vì vậy hãy lễ phép với người chết.
Hạ An Nhiên ôm lấy cái bụng đói meo của mình, "Tốt hơn là cổ nên tìm việc gì đó để làm, để không chú ý đến chiếc bụng đang đánh trống đòi ăn nữa" 
Khi cô chuẩn bị lên lầu để xem một ít tài liệu của cô trước đó, Tôn quản gia đi tới.
Ông mở miệng nói: “Tôi vào bếp dặn đầu bếp làm lại bữa trưa cho cô”
Hạ An Nhiên sửng sốt, “Làm lại bữa trưa sao?”
Quản gia Tôn gật đầu, “Hiện tại, thiếu gia cần phải ăn chất lỏng, thức ăn rất ngán.

Thấy cô không ăn được cậu ấy cũng đau lòng.

Nên bảo đầu bếp làm lại một ít thức ăn ngon cho cô "
Tộn quản gia tâm tư cũng đơn giản, thiếu gia cũng có lòng đối với cô, thì có gì cô lại từ chối bữa ăn này.
Thiếu gia sao! Những lời mà Tôn quản gia nói khiến cô hoàn toàn khó hiểu và có chút bối rối, anh vừa lúc nãy còn khiến cô tức giận phải rời khỏi bàn ăn, lần này thì lại sắp xếp bàn ăn mới cho cô?
Hạ An Nhiên thận trọng hỏi: " Ông chắc là thiếu gia cho đầu bếp nấu đồ ăn cho tôi sao" "
Tôn quản gia trả lời thẳng thắn" Đó là đương nhiên, Thiếu gia rất quan tâm cô”
Hạ An Nhiên nghe thấy vậy có chút bối rối, cô vô cùng sửng sốt, tên điên đó sao có thể quan tâm đến cô? Bữa trưa này không thể ăn, nhất định phải có bẫy, nhất định có núi đảo biển lửa chờ mình
Aaa...tưởng tôi ngu xuẩn dễ bị lừa sao?
Hạ An Nhiên nhìn Tôn quản gia mỉm cười, "Tôi không đói! Tôi không ăn! Tôi nọ rồi!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play