Tuy đây là lần đầu tiên Hạ An Nhiên nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh của Hạ Đức Hải, nhưng chỉ nhìn một cái đã nhận ra đối phương.
Hạ Mộng Nhi!
Là chị gái cùng cha khác mẹ lớn hơn cô 5 tuổi.
Trước lúc Hạ Đức Hải nhận cô và đưa cô trở về Hạ gia, đã từng dẫn cô đến tham quan một căn phòng đầy giải thưởng và danh hiệu.
Đó đều là thành tích chơi lại của Hạ Mộng Nhi
Hạ Đức Hải coi chị ta là niềm vinh quang và tự hào của mình.
Cho nên....
Khi cần phải hy sinh một đứa con gái, Hạ Đức Hải không hề do dự đến tìm cô, để cô đến Lăng gia xung hỉ.

Sau khi Hạ Mộng Nhi tiến vào phòng khách, ánh mắt liền rơi trên người Hạ An Nhiên.
Ôn hòa đi tới trước mặt Hạ An Nhiên tự mình giới thiệu, “ An Nhiên, lần đầu gặp mặt, chị là Hạ Mộng Nhi chị gái của em.”
Hạ An Nhiên mỉm cười đáp, “ xin chào!” Hạ Mộng Nhi rất có lễ độ ngồi bên cạnh Hạ An Nhiên, trong mắt mang theo tia áy náy và thương tiếc.
Lúc đầu khi biết được bố muốn để em đến Lăng gia xung hỉ, chị cương quyết không đồng ý, mặc dù lúc đó công ty gặp phải khủng hoảng, cũng không nên dùng thủ đoạn hy sinh con gái của mình để cứu vẫn....!không ngờ là, cha nhân lúc chị vẫn đang ở nước ngoài mà đưa em đến Lăng gia.”
Hạ Đức Hải thấy Hạ Mộng Nhi chối bỏ hành động của ông ta cũng không hề tức giận, còn vội vàng giải thích, “ Mộng Nhi, cha cũng là bị ép đến bước đường cùng, để An Nhiên đến Lăng gia chịu khổ, trái tim cha cũng đang rỉ máu.
Hạ Mộng Nhi nghiêm nghị nói, “ Bố đã để em gái An Nhiên lưu lạc ở cô nhi viện dưới quê nhiều năm như thế, đã có lỗi với em ấy nhiều rồi, bấy giờ còn đưa em ấy đến Lăng gia xung hỉ thì lại càng có lỗi với em ấy hơn! Bố, bố đừng giải thích cho hành vi sai trái của mình nữa."
Ánh mắt Hạ Đức Hải mang tia hổ thẹn, “đúng vậy, là bố sai rồi, bố sẽ cố gắng nghĩ cách bù đắp, tuyệt đối không để An Nhiên tiếp tục chịu ủy khuất nữa."
Hạ An Nhiên nghe những lời Hạ Mộng Nhi nói, mỉm cười có chút bất ngờ.
Hạ Đức Hải là loại người trong mắt chỉ có lợi ích, làm sao có thể nuôi dưỡng ra được một đứa con đoan chính chứ?
Hơn nữa, hành động lúc này của Hạ Đức Hải cũng có chút buồn cười.
Người bị hại rõ ràng là cô cơ mà!
Nhưng tại sao lại phải xin lỗi Hạ Mộng Nhi?
Là Hạ Mộng Nhi đến Lăng gia xung hỉ hay sao? Hạ An Nhiên lẳng lặng nhìn hai cha con trước mặt.
Một người có thái độ kiên quyết trách mắng việc xung hỉ, một thì hổ thẹn xin lỗi để cứu vãn.
Hai người nói chuyện đến cuối cùng, Hạ Mộng Nhi lại lần nữa lộ ra vẻ mặt đồng tình thương xót với Hạ An Nhiễn.
Chị là con gái lớn của Hạ gia, sự bi thảm mà em gặp phải hiện nay lẽ ra phải là do chị gánh, nhưng trước đó bố lại đưa em đến Lăng gia xung hỉ, chịở nước ngoài cũng không thể làm gì, không thể trở về kịp lúc....!An Nhiên, để em phải chịu ủy khuất, thực rất có lỗi với em.

Em có thể tha thứ cho chị không?” *
Hạ An Nhiên cảm thấy khó hiểu, “ tha thứ?”
Hạ Mộng Nhi gật đầu hổ thẹn, “đúng vậy! Tha thứ cho chị không bảo vệ được em.”
Hạ An Nhiên,
Cô thực sự không cần ai phải bảo vệ, một mình cô vẫn sống tốt lắm.

Hạ Mộng Nhi không đợi An Nhiên nói chuyện, mở miệng càng dịu dàng.

“ Chị không thể để em tiếp tục làm vật hy sinh cho một chế độ phong kiến suy đồi nữa! Làm cô dâu xung hì quá sỉ nhục nhân cách, không thể để em tiếp tục chịu đựng nữa! Lần này chị và bố đến Lăng gia chính là để đưa em đi."
Hạ An Nhiên có chút ngơ ngác, Hạ Mộng Nhi nói là muốn đưa cô đi?

Cô đi như thế nào?
Hơn nữa hình dáng vẻ của Hạ Đức Hải cũng không muốn ngăn cản?
Như này không đúng!
Hạ Đức Hải trăm phương ngàn kế nghĩ cách đưa cô đến Lăng gia, làm sao có thể dễ dàng để cô rời khỏi Lăng gia?
Lúc này, Hạ Mộng Nhi lại nói thêm một câu.

“ Lăng Mặc tiên sinh đâu rồi? Nghe nói cậu ấy tỉnh rồi, chị tin là cậu ấy là người biết đạo lý, chị sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu ấy để em rời đi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play