Liễu Giai Giai vẫn luôn bày ra dáng vẻ thục nữ, đâu có ai từng nhìn được bộ dạng hét to mất khống chế như bây giờ của cô ta?

Mọi người có chút bất ngờ.

Hơn nữa, càng bất ngờ hơn là người đứng ở ngoài cửa, “ Giai Giai, em làm sao thế?”

Liễu Giai Giai nghe thấy giọng nói quen thuộc này, giật mình một cái, trong đầu phút chốc nảy xinh một suy nghĩ không tốt.

Đúng lúc này, một giọng nói khác lại cất lên, “ Lớp trưởng Liễu, lúc nãy tôi vừa đi vệ sinh, nhìn thấy Hàn thiếu lại ăn cơm ở đây nên kéo anh ấy qua đây luôn.”

Lúc này có hai người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Một người nhìn rất bình thường, còn một người nhìn có vẻ là cao phủ soái, toàn thân đều là hàng hiệu, dáng dấp cũng không tệ.

Người đàn ông đứng cạnh bên Hàn Dương, lúc này đã chú ý đến Hạ An Nhiên, phút chốc vui mừng, “ Lớp trưởng Liễu, người con gái xinh đẹp sau lưng cô là ai thé?"

Còn ánh mắt của Hàn Dương từ lâu đã dính chặt vào người Hạ An Nhiên.

Hạ An Nhiên cười một tiếng, nói với Liễu Giai Giai, hôm nay lại tình cờ gặp được như thế này?”

Liễu Giai Giai như rơi xuống vực sâu.

Nhìn Hạ An Nhiên chằm chằm, “ Cô không được phép cấu dẫn Hàn thiếu, anh ấy là người yêu tôi!"

Hạ An Nhiên cười lạnh, “ Sau tối nay sẽ không phải là người yêu cô nữa rồi.”

Liễu Giai Giai nghĩ tới cái gì đó, nhất thời hoang mang cái gì cũng không quan tâm nữa liền chạy tới bên cạnh Hàn Dương, kéo lấy cánh tay anh ta đi ra ngoài, em có chút chuyện muốn nói với anh.”

Nhưng Hàn Dương căn bản không hề động đậy.

Liễu Giai Giai ngẩng đầu nhìn anh ta, mới phát hiện ra ánh mắt của Hàn Dương vẫn đang dính chặt trên người Hạ An Nhiên.

Liễu Giai Giai ý thức được hỏng rồi.

Còn Hạ An Nhiên đã ung dung đi đến trước mắt Hàn Dương, mỉm cười với Hãn Dưỡng.

Liễu Giai Giai nhìn thấy, vội vàng khoác lấy cánh tay

Hàn Dương, muốn đánh dấu/tuyến bố chủ quyền.

Chỉ là, giây tiếp theo Hàn Dương liền gỡ cánh tay của cô ta ra.

Hạ An Nhiên vốn dĩ còn muốn chọc ghẹo, cố ý làm chút chuyện xấu.

Nhưng xem ra, căn bản không cần mình phải làm gì rồi.

Liễu Giai Giai vô cùng để ý đến Hàn Dương, nhưng hắn ta lại không phải là hạng người tốt gì.

Hạ An Nhiên cũng lười không muốn giở trò xấu nữa, trực tiếp rời đi.

Liễu Giai Giai có chút bất ngờ, Hạ An Nhiên lại không nói một câu nào.

Nhưng nghĩ tới chuyện Hàn Dương gỡ tay cô ta ra, và ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn vào Hạ An Nhiên...!
Cô ta liền biết được, tâm tư của Hàn Dương vẫn gióng như lúc học cấp 3, đều bay đến trên người Hạ Ăn Nhiên rồi.

Liễu Giai Giai nắm chặt tay lại, cực kỳ uất ức, không cam tâm.

Nhưng ánh mắt Hàn Dương vẫn luôn nhìn theo Hạ An Nhiên, lúc hình thấy bóng dáng cô rời đi, nhịn không được mở miệng hỏi, “ Cỗ là Hạ An Nhiên?”

Nhưng bước chân của Hạ An Nhiên không hề dừng lại.

Sau khi Hạ An Nhiên rời đi không lâu, Hàn Dương mới hoàn lại hồn.

Liễu Giai Giai cắn chặt môi, vẻ mặt đầy oán hận.

Lúc Hạ An Nhiên học cấp 3, tài năng đã lộ rõ, đã che lấp đi hào quang của cô ta, thậm trí đến người đàn ông mà cô ta thích cũng bị cướp đi.

Vì thế, cô ta mới cố làm không ít chuyện xấu.

Sau này Hạ An Nhiên thôi học, cuối cùng cô ta mới có thể thay thế đối phương trở thành sự tồn tại được mọi người nhìn vào trong trường học.

Thế mà, bậy giờ Hạ An Nhiên chỉ cần lộ mặt là dường như có thể dễ dàng cướp đi những thứ trong tay cỗ ta.

Trong đầu Liễu Giai Giai xoẹt qua hận ý, lần nữa khoác lấy cánh tay Hàn Dương, bày ra vẻ đau buồn.

“Ài, em cũng mới biết được, hóa ra cô ấy xuất thân từ cô nhị viện, nghe nói, vốn dĩ cô ấy không có cơ hội học cấp 3, những cô ấy không đếm xỉa đến, thỏa mãn một số ham muốn cá nhân của viện trưởng cô nhì viện......!còn có, vì chi phí sinh hoạt, cô ấy còn nỗi tiếng với 200 tệ một đêm.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play