**********
Chương 312: Vô sinh
Hạ An Nhiện đang ngậm cái gì đó trong miệng ngày thơ quay đầu lại
Nhìn thấy sắc mặt Lăng Mặc không tốt, cô bối rối chớp chớp mắt, vô thức nhai “ răng rắc” “ rang rắc” vài cái, nhét dưa chuột muối chua vào miệng.
Lăng Mặc vốn nghĩ rằng con mèo hoang nhỏ đang ăn vụng thứ gì đó.
Không ngờ đó là dưa chuột muối
Hơn nữa, trong khi con mèo nhỏ không thích mùi vị của dưa chuột muối, bây giờ đang ăn dưa chuột muối?
Cô ấy thật tham ăn làm sao!
Chỉ là...!Nhìn thấy hình ảnh con mèo hoang nhỏ đang gặm dưa chuột một cách khổ sở, Lăng Mặc vốn còn đang kích động lại cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.
Thực sự là con mèo hoang nhỏ chưa từng được ăn những đồ ăn ngon.
Lăng Mặc vẻ mặt chán ghét, "Loại này không có chất dinh dưỡng." Hướng tới đầu bếp, anh ấy ra lệnh, "Bữa tối hãy chuẩn bị nhiều món ăn bổ dưỡng và ngon miệng hơn."
Mèo hoạng nhỏ hơi bối rối khi thấy người bệnh mất trí đối xử tốt với mình mà không có lý do.
Nếu có chuyện gì bất thường thì phải có quỷ!
Hạ An Nhiên nghiêm túc lắc đầu, "Không cần!"
Chỉ vào dưa chuột muỗi mà cô nói mùi vị không ngon lắm, "Tôi muốn món ăn kèm này, món khác thì sao cũng được.” Cô cảm thấy buổi tối được ăn vài bát cơm với dưa chuột muỗi chua thì rất thỏa mãn.
Sau khi nuốt nước bọt, Hạ An Nhiên cười với Lăng
Mặc, "Vì anh đã về, chúng ta chuẩn bị ăn cơm đi!"
Bê đĩa dưa chuột muối, chạy đến nhà ăn.
Lăng Mặc khẽ cau mày.
Nhở đến tối hôm qua ở trong căng tin của Viện nghiên cứu, con mèo hoang cũng rất thích món này.
Vì vậy...!Anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Thu Tử Châu, "Ngày mai, đưa đầu bếp ở Viện nghiên cứu đến nhà của tối, kêu bọn họ đưa phương pháp ngâm dưa chua cho đầu bếp ở đây."
Thu Tử Chậu ở đầu dây bên kia sau một hồi im lặng mới định thần lại," Tôi hiểu rồi ông chủ.
"
Lăng Mặc không nói nữa, cúp điện thoại, đi về phía nhà ăn.
Thu Tử Châu đã hẹn Phó Tân đi uống rượu tối nay.
Sau đó, hắn nhận được một cuộc gọi từ ông chủ.
Thu Tử Châu bóp chặt điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ buồn bực, "Ống chủ hiện tại thật sự không phải người."
Phó Tần ở một bên nghe có chút mơ hồ, "Làm sao vậy?".
Thu Tử Châu khổ sở, "Tôi lại bị ngược đãi, bắt nạt vì tôi không có bạn gái đúng không?"
Khi Phó Tân vừa nghe, đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Anh vỗ vai Thu Tử Châu, "Người anh em à, loại bạo lực này, anh nên chịu đựng một mình đi."
Thu Tử Châu tiếp cận Phó Tân một cách thận nhiên, "Chúng ta là anh em tốt của nhau, lại đây, để tôi chia sẻ với anh những gì ông chủ vừa nói với tôi..."
Phó Tân nhanh chóng bịt lỗ tai của mình, "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!"
Nhưng Thu Tử Chậu đang rất phấn khích, kéo tay Phó Tần ra và bắt đầu chia sẻ "Boss thật sự rất cựng chiều chị dâu.
Biết chị dâu thích ăn dưa chuột muối ở Viện nghiên cứu, boss đã dặn dò tôi đưa đầu bếp từ viện tới tới nhà của anh ấy, đưa công thức làm dựa chuột muối, để làm cho chị dâu...!Bây giờ tôi còn nghi ngờ rằng nếu chị dâu muốn hái sao trên trời, ông chủ nhất định sẽ phải bắn rơi một ngôi sao để tặng chị dâu ”.
Phó Tân, người không muốn nghe, đã choáng váng khi nghe những gì Thu Tử Chẫu nói.
"Chị dẫấu thích dưa chua?"
Thu Tử Châu gật đầu, "Đúng vậy, chị dâu khẩu vị hơi lạ."
Phó Tân bóp cằm, "Không đúng.
Người bình thường ít ai có thể chịu được mùi vị của dưa chua? Chỉ có phụ nữ mang thai mới thích ăn!" Nói xong, anh khẽ lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Không phải đâu, thần thể ông chủ như vậy, sao có thể khiến chị dấu mang thai được? Tôi nghĩ cũng nghĩ nhiều rồi."
Phó Tân là người hiểu rõ nhất tình trạng thể chất của Lăng Mặc.
Vụ tai nạn nửa năm trước, thật sự đối với ông chủ chuyện tổn thương thân thể không phải là sự tổn hại lớn nhất
Thiệt hại lớn nhất trong vụ tai nạn lúc còn trẻ của ông chủ, là một căn bệnh hiểm nghèo ẩn giấu cho đến ngày nay.
Và căn bệnh tiềm ẩn này có một đặc điểm đặc biệt rõ ràng là vô sinh!.