**********
Khuôn mặt Tôn quản gia đầy lo âu nhìn ra phía bên ngoài khách sạn.
Ông biết tình trạng của Cổ Ngôn Duy.
Theo như bác sĩ nói, vết thương cánh tay của cậu ta rất nghiêm trọng, sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
Càng quan trọng hơn là, Cổ Ngôn Duy còn là người của nhà họ Cổ ở kinh thành.
Tuy rằng Cố gia ở kinh thành không bằng Lăng gia bọn họ, nhưng dù sao Cổ Ngôn Duy cũng là con cháu chính qui.
Chuyện lần này nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng không dễ dàng giải quyết.
Có điều, Tôn quản gia cũng không quá lo lắng bên Cổ gia, chuyện này Thiếu gia tự nhiên sẽ xử lí.
Bây giờ ông chỉ mong Thiếu gia và Thiếu phu nhân cóthể sớm ngày làm lành.
Thiếu gia cũng chỉ còn thời gian không tới 2 tháng nữa, ông hy vọng Thiếu gia và Thiếu phu nhân có thể hòa thuận vui vẻ trải qua đoạn thời gian cuối cùng.
Quý Phong đứng ở trong phòng khách của khách sạn, dùng ánh mắt tiễn Tôn quản gia rời đi.
Nhưng trong vẻ mặt mang đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu.
Anh biết Cổ Ngôn Duy là người bình thường, dù là lúc đó rất tức giận nhưng vẫn khống chế sức lực.
Nhưng tình hình của đối phương sao lại tồi tệ như thé?
Quý Phong nhìn nắm đấm của mình, “ Lẽ nào võ công của mình lại tăng lên rồi?”
Mẹ của Cố Ngôn Duy—Trương Diệu, sau khi biếtđược tin con trai mình xảy ra chuyện liền nhanh chóngđi đến Lô Hải.
Tới bệnh viện, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Cổ Ngôn Duy, vô cùng đau lòng, “ Sao con lại đắc tội với Diêm vương sống của Lăng gia chứ?”
Bùi Kỳ đứng ở một bên đỉnh chính, “ Bác gái, chuyện này không phải là lỗi của Ngôn Duy, là lỗi của Diêm vương sống.”
Trương Diệu nhìn Bùi Kỳ với ánh mắt dịu dàng, “ Bùi Kỳ à, bây giờ cô đến đây rồi, con cứ về nghỉ trước đi, Ngôn Duy ở đây có cô lo rồi.”
Bùi Kỳ nghe ra được hàm ý của đối phương trong lời nói, gật đầu hiểu chuyện, “ Bác gái, vậy con đi trước đây, nếu như bác có chuyện gì, có thể liên hệ với con."
Trương Diệu; “ Bác biết rồi!"Sau khi Bùi Kỳ rời đi, vẻ mặt dịu dàng ban nãy của Trương Diệu lập tức trầm xuống.
Bùi Kỳ và Lăng gia có quan hệ, ở đây chăm sóc cho con, chắc chắn là không có ý tốt, chắc là muốn làm cho chúng ta không tính toán với Lăng gia nữa."
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng con trai nhà mình bị thương, cho dù Diêm vương sống có lợi hại hơn nữa, cũng phải cho Cố gia bọn họ một lời giải thích chứ?
Trương Diệu ngồi ở bên giường, “ Con yên tâm đi, 46 lần này Diêm vương sống ra tay độc ác với con như vậy, nhất định phải để hắn ta mất đi một lớp da.”
Nhẹ nhàng nâng lông mày, trong ánh mắt mang tia kiêu ngạo, “ Anh trai con cùng ta tới đây.”
Anh trai của Cổ Ngôn Duy—Cố Ngôn Thừa, là cháu trai trưởng của Cố gia, người thừa kế trong tương lai của Cổ gia.Tuy là anh em ruột thịt, nhưng sự chênh lệch khoảng cách của hai người ở Cổ gia lại khác nhau một trời một vực.
Đến mức tình cảm cũng chỉ bình thường.
Nếu không, anh ấy rõ ràng hiện tại là đang ở thành phố Lô Hải, tại sao mẹ tới đây rồi nhưng lại không thấy bóng dáng anh ấy đâu?
Sắc mặt Cố Ngôn Duy yếu ớt suy nhược nên không nói chuyện.
Nhưng Trương Diệu vẫn còn đang tiếp tục nói, con trai lớn nhà mình lợi hại bao nhiêu, cho dù đụng phải Diêm vương sống cũng sẽ không thua kém mấy.
Sau khi Lăng Mặc đi ra khỏi bệnh viện liền quay về phòng làm việc ở Tập đoàn.
Một buổi chiều, có không ít nhân viên cấp cao đếnphòng làm việc để báo cáo công việc đều bị Lăng Mặc trầm mặt dọa sợ không dám nói nhiều gì, nhanh chóng báo cáo xong liền chạy lấy người.
Thu Tử Châu sụp mí mắt, gõ cửa tiến vào phòng.
Sau khi đi vào, liền cảm nhận được trong phòng đầy khí lạnh, giống như trong hầm băng vậy.
Thu Tử Châu đột nhiên nhớ tới Lão đại của trước kia.
Lão đại chưa có chị dâu, tuy là một cỗ máy làm việc vô tình, nhưng sẽ không tùy tiện khiến cậu ta cảm thấy băng tuyết đầy trời.
Thu Tử Châu đi đến trước bàn làm việc, lười nhác mở miệng, “ Cổ Ngôn Thừa của Cổ gia chủ động tìm đến, nói muốn gặp mặt Lão đại một chút.”
Lăng Mặc nhắc đôi mắt lạnh lùng lên, “ Người nhà họ Có!".