Lâm Duy Tư buồn bực tới cực điểm, Đàm Anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến “cơ bắp” của y.

Cô bơi đi bơi lại vài vòng làm nóng người, quấn chiếc khăn lông rồi lên bờ: “Chất lượng nước không tồi, thời gian tầm tầm rồi, có lẽ Úy Đào Đào sắp tới.”

“Sao cậu biết bể bơi này là Úy Đào Đào mở vậy, còn biết động tĩnh gần đây của cô ta?”

“Tìm thám tử tư điều tra.”

Muốn cứu Quan Dạ Tuyết, không chỉ phải liều mạng, còn tốn không ít tiền. Đàm Anh sớm có những giác ngộ này rồi, Úy Đào Đào là ca sỹ-người nổi tiếng trên mạng, trừ ca hát ra thì bơi lội là sở thích duy nhất, sau khi kết hôn mỏ một bể bơi. Thân là người nổi tiếng trên mạng, hôn nhân ồn ào sôi sục, cô gái này chỉ cần có gió thổi cỏ lay gì cũng hấp dẫn truyền thông. Tính cách bản thân Úy Đào Đào hướng nội, nghị luận bên ngoài khiến cô ấy ăn không ngon ngủ không yên, bể bơi chính là cảng chắn gió của cô, thời gian gần đây thường xuyên tới.

Cô ấy không muốn ra ngoài, là luật sư của cô ấy Chu Độ sẽ chủ động tới đây.

Hai người thay quần áo, bày ra dáng vẻ muốn rời khỏi bể bơi.

“Lúc nữa chúng ta giả vờ cãi nhau, cậu muốn tức giận bao nhiêu thì tức giận bấy nhiêu, sau đó động tay với tôi.” Đàm Anh nói, “Úy Đào Đào rất để ý đến bể bơi của mình, xảy ra chuyện chắc chắn sẽ chạy tới nhìn một cái, cậu phải diễn ra được cảm giác hận không thể giết chết tôi ấy, tôi cầu cứu Chu Độ sau đó mượn cơ hội ở lại một đêm.”

Lâm Duy Tư rất không tình nguyện, hoài nghi nhìn Đàm Anh: “Hắn ta và cậu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Anh ta là luật sư, làm sao có tâm tư với người phụ nữ đã kết hôn chứ? Nếu mà lo lắng cái này, không bằng lo lắng có thể lừa được anh ta hay không, dù sao chúng ta xuất hiện ở chỗ này quá trùng hợp rồi. Nếu như thời gian thư thả một chút tôi cũng không muốn dùng tới cách này, nhưng chị Quan không thể nào đợi được nữa. Anh ta nghi ngờ thì nghi ngờ đo, Sở An Mật tin tưởng tôi và anh ta có một chân là được rồi, mục đích cuối cùng của chúng ta không phải là anh ta, nhanh lên, dao sắc chặt đứt phiền não.”

Lâm Duy Tư giơ tay lên, nhìn đôi mắt hạnh sáng rỡ của cô đang nhìn mình, nửa ngày không ra tay được! Y không đánh phụ nữ, đàn ông rác rưởi mới đánh phụ nữ, diễn kịch cũng không qua được cửa ải trong lòng mình.

Đàm Anh thở dài, sớm dự liệu được: “Vậy cậu đẩy tôi đi, khẽ đẩy.” Cái gì gọi là một diễn viên hoàn thành lời kịch của hai người, cô khổ quá mà.

  

  *

Úy Đào Đào và Chu Độ đang ngồi bàn chuyện tố tụng trong phòng nghỉ, có người bên ngoài gõ cửa: “Chị Úy, bên ngoài có người đang cãi nhau, hình như là vợ chồng, người đàn ông kia đánh vợ mình.”

“Cái gì?” Úy Đào Đào nói, “Luật sư Chu, tôi đi xem là có chuyện gì.”

Cô ấy đẩy cửa ra ngoài, quả nhiên thấy bên cạnh bể bơi quả nhiên xảy ra chuyện, một người phụ nữ mặc áo sơ mi xanh nhạt ngã trên mặt đất, người đàn ông đứng bên cạnh đang hầm hừ, cười lạnh, định giơ chân lên đá cô.

Có người tiến lên phía trước khuyên ngăn, nhưng người đàn ông này bực bội, căn bản không nghe khuyên, trong miệng toàn là câu chửi thề.

Úy Đào Đào cau mày, nơi này của cô chỉ là bể bơi thông thường, không có vảo vệ duy trì trật tự gì đó, chỉ có nhân viên và người cứu hộ. Người người cũng bó tay bó chân, cũng không biết tình huống như thế này thì xử lý thế nào, nghe cuộc đối thoại của bọn họ, người ta vẫn là vợ chồng.

Cô ấy vô thức hỏi với về phía sau một câu: “Luật sư Chu, tôi kêu người lôi người đàn ông này ra, sẽ không phạm pháp chứ?”

Học thức của cô ấy không cao, nổi tiếng dựa vào may mắn, dạo gần đây kiện cáo chịu thiệt mới biết mù pháp luật không thể được, số tiền cực khổ lắm mới kiếm được suýt chút nữa rơi hết vào túi tên đàn ông ăn cơm mềm kia. Ám ảnh tâm lý còn bày ra đó, bây giờ Úy Đào Đào làm cái gì đều tra một lượt xem có bị kiện không.

Người sau lưng không nói gì, Úy Đào Đào quay đầu, thấy sắc mặt anh lạnh lẽo, đang nhìn người phụ nữ bị đẩy ngã trên mặt đất.

Cô gái trẻ tuổi hơi co người lại vẻ mặt rất khổ sở, cô ôm lấy một bên mặt, khuôn mặt trắng bệch khó chịu tới mức sắp rơi nước mắt. Úy Đào Đào nhìn thôi cũng cảm thấy thảm, trông cô có vẻ quá đau đớn, Úy Đào Đào không nhịn nổi trong lòng mắng thằng tồi.

Cô đáng định gọi nhân viên ngăn lại, bên cạnh có người bước ra. Cô ngây người, là luật sư Chu.

Đàm Anh ngồi trên mặt đất, ôm lấy bên mặt bị tát của mình, ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Chu Độ. Lâm Duy Tư vẫn đang cố gắng chửi bởi: “Ly hôn, cô con mẹ nó đừng có mơ, ban đầu ông đây cho cô bao nhiêu tiền, cô nói chạy là chạy sao, cô nhìn xem cô có xứng đáng không?”

Cô mím môi, đôi mắt ngậm nước chạm vào đôi mắt đen kịt không có bất cứ cảm xúc nào của anh, vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống.

Chu Độ không nói chuyện, ánh đèn huỳnh quang kéo dài bóng dáng anh, chụp lên người cô. Cô đã từng là một bông hoa mặt trời có sức sống ngoan cường trước mặt anh, tới nay trở nên khô cằn héo úa. Anh tưởng rằng lần nữa gặp cô vẫn là cô gái lấy gạt tàn hung hăng ném vào mặt anh, vừa lau nước mắt nói cả đời này sẽ hận anh, vừa nguyền rủa kêu anh đi chết. Nhưng nhiều năm sau, cô mặc người dẫm đạp, trước mặt bao nhiêu người bị sỉ nhục, cô gái tự tôn kiêu ngạo, ngây thơ hoạt bát trong kí ức bị một người đàn ông mài mòn hết ánh sáng, không còn sót lại thứ gì nữa.

Những lời tục tĩu bẩn thỉu không ngừng rót vào tai, cô ôm lấy bả vai run rẩy.

Một khắc sau, quần chúng ồ lên, âm thanh của Lâm Duy Tư bị cắt đứt. Đàm Anh ngẩng đầu lên, có người nặng nề ngã xuống bên người cô, Lâm Duy Tư đau đớn chết lặng.

Chu Độ túm lấy cổ áo Lâm Duy Tư, hung hăng đấm xuống. Sắc mặt của anh như lệ quỷ, khiến những người xung quanh hít một tiếng, không có người nào dám lên phía trước. Anh giống như đang phát tiết, cuối cùng hét lên ba cữ: “Mày cũng xứng?”

Máu mũi của Lâm Duy Tư trào cả ra ngoài, bản năng chiến đấu của đàn ông khiến y nhanh chóng phản ứng lại.

“Ông đây xứng hay không mày con mẹ nó nói cũng chẳng tính!”

Hai người đánh nhau, một người so với một người càng hung ác. Hiện trường mất khống chế, hỗn loạn vô cùng. 

Cả người Úy Đào Đào dại ra, cô ấy cho rằng luật sư Chu chỉ đi lên khuyên ngăn, kết quả hai lời không nói liều mạng mà đánh người ta, hiện giờ luật sư kính nghiệp tới mức độ này rồi sao?

Đừng nói là cô ấy, ngay cả Đàm Anh một tay chủ đạo ra màn này cũng không hiểu được tại sao sự việc lại phát triển theo hướng này rồi? Trong giả tưởng của cô, Chu Độ nhiều nhất cũng chỉ lạnh lùng khuyên ngăn vài câu, dựa vào thân phận luật sư ủy thác trong tương lai của cô, nhân từ nghĩa tận.

Hiện giờ rốt cuộc có ngăn lại không? Ngăn thế nào? Đàm Anh vừa làm ra quyết định, tùm hai tiếng, hai người đàn ông đánh nhau bên bờ đánh đến nỗi lăn xuống nước.

Hành động nhanh hơn não, trong đầu cô chỉ có một duy nhất một suy nghĩ đó là Lâm Duy Tư không biết bơi.

Cô nhảy xuống dưới hồ, bơi về hướng Lâm Duy Tư, đẩy y nổi lên mặt nước: “Đừng sợ, không có việc gì.”

Cô vòng ra phía sau, ôm lấy cổ Lâm Duy Tư, đưa y lên trên. Lâm Duy Tư đã sặc mấy ngụm nước, Đàm Anh vội đỡ y lên, để y phun nước ra.

Lâm Duy Tư ho ra nước, nắm lấy tay cô uất ức không thooi, Anh Anh tôi suýt nữa thì chết rồi!

Xung quanh yên lặng như chết, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất kì lạ, Đàm Anh chậm nửa nhịp mới nhớ tới gì đó, chậm chạp nhìn về phía hồ bơi.

Trái tim Đàm Anh hơi nặng nề, xong rồi còn đang diễn kịch, ban nãy cô quên khuấy mấy Chu Độ. Sẽ không sôi hỏng bỏng không chứ.

Trong ánh nước dập dềnh, Chu Độ vịn lấy bậc thang trong bể bơi đi lên. Anh không nói một lời, không nhìn cô, hoặc nói gì bọn họ. Những nơi anh đi qua đều đọng lại vệt nước, mãi tới khi bóng dáng anh biến mất, anh cũng chẳng hề quay đầu lại.

Úy Đào Đào đuổi theo, cau mày nói: “Luật sư Chu anh không sao chứ, hay là anh tới phòng thay đồ đổi bộ quần áo khác. Người phụ nữ kia đúng là không biết tốt xấu, anh giúp cô ta không nhận thì thôi đi, trong mắt vẫn chỉ có thằng chồng cặn bã kia.”

Một tay Chu Độ chống lên mặt tường, nắm tay che lấy miệng, nước sặc vào phổi và khoang mũi hệt như một lưỡi dao sắc bén lật qua lật lại trong cơ thể, cơn đau âm ỉ chậm rãi mà tới.

Anh ho tới nổ gan nổ phổi, phun ra mấy ngụm nước, kèm theo tơ máu nhàn nhạt, ngón trỏ lau đi vệt máu bên khóe miệng, anh như không có việc gì nói: “Cô Úy, trước khi mở phiên tòa tôi sẽ kêu trợ lý thông báo cho cô những thứ cần chuẩn bị.”

“Được, được….luật sư Chu anh….”

“Không sao.” Anh lạnh nhạt nói.

Úy Đào Đào ngậm chặt miệng, thực ra cô ấy rất muốn hỏi, nhịn cả quãng đường khó chịu như thế, tại sao không biểu hiện ra ngay ở hồ bơi?  

  

  *

Đàm Anh quấn chặt Lâm Duy Tư, thở dài một hơi, lần này đúng là tiền mất tật mang, Lâm Duy Tư bị thương không nói, toàn bộ kế hoạch cũng sụp đổ rồi. Cô không hiểu lắm, lần này luật sư Chu phát điên vì cái gì nhỉ.

Nói anh yêu cô, cô chẳng tin. Cho dù đàn ông trong thiên hạ này đều yêu cô, Chu Độ cũng sẽ là người ngoại lệ trong đám đàn ông đó. Nếu như anh thích cô, sáu năm trước đã làm gì rồi?

Trước kia là cô tự mình đa tình cho rằng anh đã học được cách động lòng, nhưng anh dùng từng tấc hận ý tàn nhẫn ép cô trưởng thành, nói cho cô biết cả đời này anh cũng không bao giờ thích cô. Đàm Anh đã tiếp nhận sự thật này rồi, thâm căn cố đế in vào tâm hồn cô.

Cô không thể không từ mạch suy nghĩ của anh mà bắt đầu thuyết âm mưu, nhưng nghĩ không ra, rốt cuộc là vì cái gì đây?

Khi bác sĩ sát trùng Lâm Duy Tư rít lên đau đớn, mẹ nó ra tay quá ác. Y vốn tự hào khả năng đánh đấm là hạng nhất, trước kia Chu Độ chẳng khác nào một tên tự kỉ, sao đánh nhau cũng giống như chó điên thế nhỉ.

Đàm Anh bôi thuốc nước vào những chỗ bị thương không nghiêm trọng của y, nói: “Là tôi suy nghĩ chưa được chu đáo, khiến cậu bị thương, thật xin lỗi.”

“Chút vết thương này, nếu không phải hắn ta đột nhiên động tay, ai đè ai còn chưa biết được đâu! Tôi nói cho cậu biết, ông đây nửa điểm cũng không thua hắn.”

Đàm Anh ừ ừ gật đầu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, chỗ nào bị đau thì nói cho tôi biết.”

Khoe khoang xong, Lâm Duy Tư ý thức được tình huống trước mắt rất tệ: “Tin tức về chị Quan thì phải làm sao?”

Hiện giờ bọn họ đã nháo lên với Chu Độ rồi, Sở An Mật bên kia sẽ không lừa được nữa. Lâm Duy Tư không thể không thừa nhận, trước đó Đàm Anh nói rất đúng, y không những chẳng giúp được gì mà còn kéo chân sau. Khó khăn lắm mới tiến triển đến ngày hôm này.

Đàm Anh suy nghĩ trong chốc lát: “Tôi cảm thấy rất kì lạ, tại sao lại xuất hiện tình trạng như thế này. Lẽ nào trong lòng anh ta vẫn còn hận, còn có ý đồ khác? Tôi quyết định dựa theo kế hoạch ban đầu thử xem, không được lại nghĩ cách khác.”

Lâm Duy Tư muốn ngăn cản, phát hiện bản thân mình chẳng có lập trường để ngăn cẳn cả, chỉ có thể trưng mắt nhìn Đàm Anh vẫy tay rời khỏi.

Kế hoạch ban đầu, chính là bị Pua bị bạo hành, Đàm Anh mất hết tất cả bị “ông xã” đuổi ra khỏi nhà, không có chứng minh thư không có tiền đi cầu xin giúp đỡ. Sau đó gửi cho Sở An Mật một cái định vị, chụp một tấm ảnh kích thích cô ta.

Xấu hổ là, dưới tình huống loạn thành một đống như hiện giờ, não Chu Độ bị ngấm nước mới phối hợp với kế hoạch ban đầu của cô! Trong đêm gió lạnh, Đàm Anh đứng trước cửa chung cư nhà Chu Độ nghĩ như thế này.

Thám tử tư mua một tặng một nói cho cô biết địa chỉ của Chu Độ đúng là đáng giá, cho dù địa chỉ của Chu-par chẳng khó tra.

Bỏ đi, chìa đầu ra cũng là đao mà rụt vào cũng là đao, nếu như bị từ chối hoặc là bị vạch trần, cô có thể lật mặt mắng người cho đã giống như ban đầu, sau đó lại nghĩ cách khác.

Đàm Anh giơ tay, gõ cửa vang lên.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play