Quan Dạ Tuyết cũng chẳng rõ vì sao sự tình lại phát triển thành thế này, cô mở mắt nhìn trân trân hai người đàn ông lao vào đánh nhau. Mới bắt đầu là Kim Tại Duệ ra tay trước, sau đó Cố Ngôn phản ứng được đối phương là ai, cũng cười lạnh một tiếng, lao vào chiến đấu.

Nếu đổi lại là trước kia, với tính cách mềm yếu của Quan Dạ Tuyết sẽ cuống lên, sống lại một đời tính cách của cô cởi mở, cũng kiên cường hơn nhiều. Trước mắt thấy rõ ràng Cố Ngôn đang chịu thiệt, cô đưa ra một quyết định to gan, chạy tới ôm lấy eo của Kim Tại Duệ, kéo hắn về phía sau: “Dừng tay, anh có lập trường gì mà đánh người!”

Dựa theo phỏng đoán của cô, vì sự can ngăn của cô thể nào Kim Tại Duệ cũng sẽ bị đánh mấy cái, nhưng không ngờ cô vừa đụng vào Kim Tại Duệ, người đàn ông xoay người ôm chặt lấy cô.

Cố Ngôn cũng dừng tay, sắc mặt khó coi cực kì: “Buông cô ấy ra.”

Quan Dạ Tuyết nghe thấy tiếng cười của người đàn ông trên đỉnh đầu, khàn khàn, điên cuồng, vang bên tai cô: “Tự cô ấy nhào vào đòi ôm, còn mơ tưởng tôi buông cô ấy ra?”

Quan Dạ Tuyết đỏ mặt, muốn đẩy vòng tay của hắn ra, cô vội vàng ngó chừng vẻ mặt của Cố Ngôn. Cố Ngôn vốn cho rằng cô tình cũ khó quên, hai người khó khăn lắm mới có thể xóa đi rào chắn, hiện giờ Cố Ngôn mới là bạn trai của cô, cô sợ Cố Ngôn hiểu lầm.

Vùng vẫy của cô khiến Kim Tại Duệ tức điên, người đàn ông cười lạnh, một bên sống chết ôm chặt lấy cô, một bên lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện, ấn chặt đầu Quan Dạ Tuyết vào ngực không để cô vùng vẫy đi nhìn người đàn ông này nữa.

Kim Tại Duệ giễu cợt: “Thế nào, vị tiên sinh này có hứng thú với người phụ nữ của tôi. Hai người mới quen biết bao lâu chứ, nửa năm? Anh có biết cô ấy theo tôi bao nhiêu năm không, năm năm. Lúc cô ấy còn ngọt ngào với tôi, sinh con cho tôi, lúc gọi tôi là ông xã, chẳng biết anh ở nơi đâu, là cái thá gì.”

Đôi mắt Cố Ngôn vằn lên tơ máu, siết chặt nắm đấm.

Liêu Tam từ xa trông lại, không biết nên làm cái gì, ông chủ của hắn trông có vẻ giống như vai phản diện đi chia rẽ đôi tình nhân nhà người ta, hắn túm chặt lấy Quan Dạ Tuyết, giống như túm lấy con tin quan trọng nhất, hoặc là nắm chặt lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng không thể buông tay.

Khi hắn nói tới quá khứ của hắn và Quan Dạ Tuyết, rõ ràng có vẻ khôi hài vô cùng, chiếm được thế thượng phong. Nhưng lần đầu tiên Liêu Tam thấy rằng, hắn giống như một đứa trẻ yếu đuối, đi dùng phương pháp sai lầm này để tuyên bố chủ quyền.

Những lời này đối với Quan Dạ Tuyết chẳng khác nào mảnh thủy tinh làm tổn thương người, chỉ đụng nhẹ là vỡ nát.

Thật vậy, cô nắm chặt lấy cổ áo Kim Tại Duệ, lạnh giọng nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi quá khứ đã từng làm những chuyện ngu xuẩn gì, Kim tiên sinh. Chẳng qua anh không cần phải châm ngòi ly gián, những chuyện rách nát kia của tôi với anh, chưa bao giờ che giấu Cố Ngôn.”

Cô ngẩng đầu lên, cười với hắn, vẫn là nụ cười dịu dàng như nước___Cô trời sinh có được đôi mắt xinh đẹp nhường này, cho dù là tức giận, thì nhìn vẫn rất dịu dàng.

“Kim tiên sinh, tôi rất may mắn.” Cô nói, “Cố ngôn không chê tôi từng yêu một kẻ tồi tệ, cũng chẳng để bụng tôi từng sinh con. Anh ấy đối xử với con tôi quan tâm có thừa, anh ấy còn đủ tiêu chuẩn làm ba hơn anh.”

Kim Tại Duệ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nụ cười bên khóe môi biến mất, thứ vốn yếu ớt trong mắt kia, bị cô vô tình đập tan. Bờ môi hắn run lên, cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Quan Dạ Tuyết nhìn hắn, thậm chí còn có một ảo giác không phù hợp với tình hình cho lắm, cảm giác như bọn họ đang bắt nạt hắn vậy.

Nhưng một kẻ cầm thú lòng lang dạ sói như hắn, cho dù chết đi, cũng chết không hết tội.

Cô vùng vẫy thoát khỏi hắn, nhưng bị hắn nắm chặt lấy cổ tay. Hung ác trong mắt hắn, khóe miệng còn mang theo nụ cười khó coi, dịu dàng nói với Quan Dạ Tuyết: “Bảo bối, anh biết em đang nói lẫy, anh tới đón em và Manh Manh, chúng ta về nhà đi. Vị tiên sinh kia anh sẽ bồi thường tiền thuốc men cho anh ta, cũng sẽ cảm ơn quãng thời gian này anh ta chăm sóc cho hai người. Chẳng phải em ghét Đan Ngưng sao, em yên tâm, sau khi chúng ta về nhà, em sẽ không còn gặp được cô ta nữa.”

“Có phải anh không nghe hiểu tiếng người không, Kim tiên sinh. Tôi rất ghét anh, hiện giờ tôi có cuộc sống mới, có bạn trai, xin anh đừng tới làm phiền tôi nữa.”

Khuôn mặt hắn như bị bão táp ập tới, hắn cố gắng dy trì hòa bình giả tạo cứ như vậy bị cô vô tình xé rách, nhưng hẵn vẫn không buông tay, không không tự lừa mình dối người nữa, ngoài mặt không biểu cảm khống chế Quan Dạ Tuyết: “Đi theo anh.”

Cố Ngôn đã sớm không chịu đựng được hắn động chạm tới Quan Dạ Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo, hăng hăng đấm Kim Tại Duệ một cú.

“Đồ cặn bã, cố ấy đang rất đau, buông cô ấy ra.”

Kim Tại Duệ vuốt ve khóe miệng rỉ máu, nụ cười âm u: “Liêu Tam, chơi chết vị tiên sinh này đi.”

Cố Ngôn nghe thấy câu này cũng tức cười, ở địa bàn của anh mà dám chơi chết anh sao, chỉ sợ Kim Tại Duệ sắp bị chọc điên rồi. Nhưng nếu anh là người bình thường, hôm nay đúng là đành để Kim Tại Duệ mang Quan Dạ Tuyết đi, nhưng đáng tiếc, anh không phải.

Anh búng tay một cái, vệ sĩ xông ra ngăn người nhà họ Kim lại.

Kim Tại Duệ cười một tiếng: “Thì ra không phải tên gà rù.”

Cạch cạch một tiếng đạn được lên nòng, hắn ngắm chuẩn vào Cố Ngôn. Cố Ngôn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn hắn.

Ngay giây sau, tay của Kim Tại Duệ bị người ta ấn chặt lấy, Quan Dạ Tuyết nắm lấy tay hắn, ngắm thẳng lên thái dương của mình.

“Nếu anh chắc chắn làm như vậy, Kim tiên sinh, anh có thể mang thi thể của tôi đi.”

Cô Ngôn cau mày: “Dạ Tuyết!”

Quan Dạ Tuyết nhìn chằm chằm Kim Tại Duệ, cô thử đẩy hắn ra, lần này Kim Tại Duệ không động nữa, cũng không dám chạm vào cô.

Cô cong môi nở nụ cười, lùi từng bước ra khỏi vòng tay của hắn, cũng thấy đuôi mắt của hắn dần trở nên ửng đỏ, trạng thái như kẻ điên.

“Anh…..” Hắn gian nan nói, “Đừng đi, có được không? Theo…theo anh về nhà.”

Cô lắc đầu.

Kim Tại Duệ cười lên một tiếng, nụ cười còn khó coi hơn so với khóc. Hắn mang hận nhìn bọn họ, dường như tách đôi hai người ra, nhưng Quan Dạ Tuyết biết, hắn sẽ không ra tay nữa.

Nhìn đôi mắt đỏ rực của hắn, Quan Dạ Tuyết hỏi: “Anh muốn tôi quay về Ổ thành?”

“Phải.” Hắn nói.

“Anh biết sai rồi?”

“Phải.”

“Anh yêu tôi?” Cô nâng mắt lên, khẽ chớp.

Kim Tại Duệ nhắm mắt lại, gian nan nói: “….Phải.” Chữ phải này vừa nói ra, ngay tới Liêu Tam cũng kinh hoàng quay lại nhìn, ông ta biết Kim Tại Duệ mười hai năm, chưa từng thấy hắn thừa nhận yêu ai bao giờ.

“Vậy thì thật đáng tiếc.” Quan Dạ Tuyết nói, “Tôi rất căm ghét anh, vô cùng căm ghét. Anh bẩn thỉu, ích kỉ, máu lạnh. Tình yêu của anh tôi nhận không nổi, Kim tiên sinh vẫn nên yêu người khác đi. Nhưng mong rằng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”

Bàn tay cầm súng của Kim Tại Duệ buông thõng xuống, hắn dùng tay trái ôm lấy nửa khuôn mặt cười lên.

Quan Dạ Tuyết không hiểu hắn đang cười cái gì, Cố Ngôn lên trước hai bước, kéo cô ra sau lưng bảo vệ.

Khi Quan Dạ Tuyết nhìn lại, chẳng rõ Kim Tại Duệ đi từ khi nào.

*

Hôm đó cuối cùng Kim Tại Duệ cũng chẳng thể đưa Quan Dạ Tuyết đi được, Cố Ngôn vốn là quan nhị đại (gia đình làm quan đời thứ hai), căn cơ sâu rộng, việc có người mang súng vào trong thành phố anh đã báo lên trên, ngày thứ hai đã có hình cảnh lục soát đoàn người Kim Tại Duệ.

Manh Manh cũng cảm nhận được không khí có phần khẩn trương, nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô bé khiến Cố Ngôn rất đau lòng.

Anh ôm cô bé lên, dịu dàng nói: “Manh Manh không sợ, chú Cố đưa con đi mua váy đẹp có được không?”

“Thích màu trắng hay màu hồng nào?”

Cô bé mềm mại nói: “Màu hồng ạ.”

“Có muốn thêm một con gấu nhỏ không?”

Manh Manh mong chờ gật đầu, cô bé vốn đã rất dễ thương, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời khiến trái tim người ta cũng tan chảy theo. Cố Ngôn rất chiều cô bé, muốn cái gì cho cái đó, Manh Manh không cần anh cũng dúi vào tay cô bé.

Quan Dạ Tuyết nhịn không nổi nói: “Không thể chiều hư trẻ nhỏ được.”

Cố Ngôn cười cười nhẹ nhàng ném bổng cô bé lên: “Công chúa nhỏ nhà chúng ta là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, vĩnh viễn sẽ không bị chiều hư nhỉ.”

Manh Manh cười hi ha trong khuỷu tay anh.

Quan Dạ Tuyết nhìn thấy, cũng khẽ cười, quét bay hết tâm trạng không vui sau khi gặp Kim Tại Duệ.

Manh Manh rất thích Cố Ngôn, thậm chí tuần trước, cô bé nhân lúc Quan Dạ Tuyết chưa ngủ, mong đợi hỏi: “Mẹ ơi, khi nào thì chú Cố biến thành ba của Manh Manh ạ?”

Quan Dạ Tuyết giật mình, hỏi cô bé: “Manh Manh muốn ba sao?”

Cô bé mở to đôi mắt ngập nước, lớn thêm một tuổi, ngôn từ lời nói cũng rõ ràng hơn nhiều: “Muốn ạ, anh Tiểu Liên nói, ba sẽ cho con cưỡi ngựa, sẽ dẫn con tới công viên trò chơi, ba còn có thể ở nhà hàng ngày, ở cạnh con và mẹ nữa. Manh Manh không cần ba xấu nữa, muốn ba tốt cơ, chú Cố là người ba tốt.”

Quan Dạ Tuyết không ngờ con gái sẽ nói ra những lời như thế này.

Quan Dạ Tuyết nghĩ kĩ lại lập tức hiểu ra, từ khi Manh Manh ra đời tới nay, Kim Tại Duệ ít khi ở nhà, cũng hiếm khi ôm cô bé. Vì khí thế bén nhọn của hắn, khiến Manh Manh chỉ dám lặng lẽ nhìn hắn, không dám lớn tiếng nói chuyện, cũng không dám cười. Càng đừng nhắc đến chuyện hắn có thời gian dẫn Manh Manh tới công viên vui chơi, ôm cô bé đi tản bộ, hoặc kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Nhưng những thứ này Cố Ngôn đều đã làm hết.

Tới bên cạnh Cố Ngôn, cô bé giống hệt như được ngâm vào trong hũ mật. Vì vậy có thể thấy, kẻ làm cha ruột như Kim Tại Duệ, rốt cuộc không đủ tiêu chuẩn tới mức nào.

Mới bắt đầu Quan Dạ Tuyết chỉ muốn rời xa Ổ thành, chưa từng nghĩ sẽ bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nhưng cô đã gặp được Cố Ngôn.

Từ hồi cấp ba Cố Ngôn đã bắt đầu yêu thầm cô, vẫn luôn đợi cô tới hiện tại, anh không yêu đương, cũng chẳng định kết hôn, vốn định ôm phần yêu thích không bệnh mà chết này cho tới hết đời.

Cô nhìn thấy ánh sao trong mắt Cố Ngôn, sáng lấp lánh giống hệt như ánh mắt cô nhìn thấy Kim Tại Duệ năm đó.

Nhưng khiến cô thực sự cảm động là khi Cố Ngôn biết chuyện cũ của cô, Quan Dạ Tuyết cho rằng anh biết khó mà lui, kết quả ngày thứ hai anh tới bệnh viện làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Quan Dạ Tuyết không thể ngờ được có người sẽ vì cô mà làm tới bước này.

Nhưng anh lại chẳng hề để bụng cười cười, nói cho cô biết, đời này trừ cô ra, anh sẽ không còn người vợ nào khác, trừ Manh Manh ra, cũng sẽ không có đứa con khác.

“Em không biết rằng, em xứng đáng được yêu đến nhường nào, anh phải cảm ơn hắn mắt mù, đã cho anh một cơ hội. Anh đợi cơ hội này đã đợi quá nhiều năm rồi.”

Chân thành của anh, ngay tới Manh Manh cũng cảm nhận được. Yêu và được yêu, trước giờ đều không giống nhau.

*

Phần tình yêu này, mới thực sự là thứ đánh gục Kim Tại Duệ.

Liêu Tam nhìn đầu lọc thuốc lá đầy mặt đất, không dám lên khuyên, ông biết Kim Tại Duệ vẫn chưa buông tay. Ngày đó khiến hắn lùi bước chẳng phải là gia thế ưu tú của Cố Ngôn, mà là mạng sống của Quan Dạ Tuyết.

Tính cách hắn âm độc, cánh tay ôm chặt lấy Quan Dạ Tuyết ngày đó gần như chuột rút.

“Tôi và cô ấy còn có con gái, nhất định cô ấy sẽ về nhà, đúng không?”

Liêu Tam có thể nói cái gì được, dưới ánh đèn điện, đôi mắt âm tàn hiểm độc hết như mắt sói, ông không hề hoài nghi Kim Tại Duệ muốn giết Cố Ngôn.

“Đúng.”

Kim Tại Duệ thấp giọng cười một tiếng, hung dữ bớt đi nhiều, lại thêm hai phần dịu dàng: “Rất lâu tôi chưa gặp công chúa nhỏ nhà tôi rồi, mua quà cho con bé đi, đừng dọa đến nó.”

Chống lại sự lùng sục của cảnh sát hình sự toàn thành phố, Liêu Tam thấy người đàn ông này tay kẹp điếu thuốc chọn búp bê barbie cho con gái. Nghĩ tới gì đó, hắn dập tắt thuốc, rồi mới cầm con búp bê kia lên.

Hắn vốn rất đẹp trai, đeo thêm khẩu trang che mất nửa khuôn mặt, nhưng vẫn khiến không ít người ngoái nhìn. Hắn mua đồ chơi nhỏ, bánh ngọt, còn rất nhiều đồ dung cho trẻ con, còn mua một biệt thự nhỏ tinh xảo ở thành phố Bạch Vĩnh.

*

Những trải nghiệm trong quá khứ, khiến Manh Manh khát vọng được bầu bạn, cho dù cô bé mới hơn ba tuổi, đã tích cực cùng các bạn học khác tới trường mẫu giáo, mà vui chơi không biết mệt.

Đây cũng khiến cho Kim Tại Duệ có cơ hội.

Trường mẫu giáo vẫn đang trong giờ học, cô giáo Trần do dự nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen trước mặt, ý định muốn ngăn cản: “Anh là ai, không được tùy tiện mang đứa trẻ đi.”

“Tôi là ba nó, muốn đón đứa trẻ, bảo mẹ nó tới nói chuyện.”

Cô giáo Trần nhìn cô bé khóc nước mắt đầy mặt, bị vệ sĩ nhà họ Kim ngăn lại, vội vàng gọi điện cho Quan Dạ Tuyết.

Kim Manh Manh bị ôm lên xe, nước mắt chưa từng ngừng rơi, khóc nấc lên.

Kim Tại Duệ cau mày, hắn không biết dỗ trẻ con, một lúc sau túm cô bé lên, để cô bé ngồi lên trên đùi mình, khẽ vỗ lưng cô bé: “Không nhận ra ba nữa hả, ba là ba con.”

Manh Manh chỉ khóc, đôi mắt đỏ lên như mắt thỏ, không dám nói chuyện.

Cô bé đang sợ hắn. Kim Tại Duệ hiểu được ánh mắt của cô bé, trái tim nặng nề, vị đắng chát nồng nặc tràn ngập trong lồng ngực khiến hắn nói đau.

Hắn cầm con búp bê barbie lên, đưa cho cô bé: “Ba mua cho Manh Manh đó, Manh Manh thích không?”

Nước mắt của cô bé rơi trên mái tóc của con búp bê barbie, lắc lắc đầu.

“Không….Không cần….” Cô bé thích gấu nhỏ, không thích búp bê barbie, “Con muốn mẹ.”

“Mẹ sẽ về nhà nhanh thôi, Manh Manh kiên nhẫn đợi nhé.”

Manh Manh không nhịn nổi nữa, oa một tiếng khóc lên: “Manh Manh không cần ba làm ba, muốn chú Cố làm ba cơ.”

Câu nói này đạp đổ hết tất cả dịu dàng mà Kim Tại Duệ tạo ra, ngay cả Liêu Tam đang lái xe cũng nhịn không được run rẩy, nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Kim Tại Duệ qua kính chiếu hậu.

“Nhị thiếu, nhị thiếu, trẻ nhỏ không hiểu chuyện…..Cậu đừng nổi nóng sẽ dọa cô bé mất.”

“Tôi biết.” Kim Tại Duệ khàn giọng nói, hắn giơ tay ra ôm lấy cô bé đang khóc sụt sịt, lau nước mắt cho nó, “Đừng khóc, ba rất yêu con.”

Sự lấy lòng của hắn chẳng hề khiến đứa trẻ vui vẻ, Manh Manh đau lòng vừa sợ hãi, sợ hãi sẽ quay về những ngày tháng trước kia lần nữa.

Mặc dù Manh Manh cũng chậm rãi phát hiện, Kim Tại Duệ hiện giờ không giống như trước.

Hắn tự tay đút cơm cho cô bé, thay quần áo, dỗ cô bé đi ngủ.

“Muốn mẹ, muốn chú Cố.”

Kim Tại Duệ mặt không biểu cảm, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Xin lỗi nhé công chúa nhỏ, chỗ này chỉ có ba thôi.”

Cô bé hỗn loạn phản bác: “Anh Tiểu Liên nói, ba không phải ba, ba sẽ làm ngựa cho con cưỡi, sẽ đưa con ra ngoài chơi.”

Cứu mạng với, mẹ Dạ Tuyết ở đâu rồi?

Sau đó cô bé nhìn thấy người đàn ông quỳ một gối xuống, mặt không biểu cảm nói: “Tới đây, cưỡi đi.”

Đôi bốt nhỏ của cô bé bị bắt phải giẫm lên trên vai Kim Tại Duệ, cô bé chưa từng đứng cao như vậy, chẳng có vui mừng, cô nhóc lá gan nhỏ như lỗ kim bị dọa sợ rồi, bắt đầu khóc hu hu hu.

Hắn vỗ lên chân nhỏ của cô bé, cứng ngắc dỗ dành: “Đừng khóc, sau này con muốn cái gì, ba cho con cái đó.”

“Manh Manh không cần, Manh Manh ghét ba, ghét ba….”

Giây phút đó, cho dù tuổi tác của Manh Manh có nhỏ đi nữa, cũng phát giác được người đàn ông cố gắng lấy lòng cô trước mặt này dường như trong lòng có thứ gì đó đang vụn vỡ.

Cô bé sụt sịt không dám khóc nữa, nhưng lại nhìn thấy một giọt nước mắt rơi từ trong khoang mắt hắn ra.

Hắn không biểu cảm lau đi giọt nước mắt đó.

“Mẹ con sẽ đến nhanh thôi.”

Trẻ con không hiểu được sự điên cuồng suy sụp của một người, cho nên hắn cũng có thể càn rỡ trước mặt Kim Manh Manh một lần.

Thực ra lúc đó Kim Tại Duệ cũng biết, có những thứ, đã không còn thuộc về hắn nữa, cho dù hắn dùng hết thủ đoạn, cũng không giữ lại được.

*

Lúc Quan Dạ Tuyết và Cố Ngôn cuống quýt tới đón Kim Manh Manh, cô bé khóc mệt đã ngủ trong vòng tay Kim Tại Duệ rồi.

Hắn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu vàng kim kiểu tây, ánh nắng mùa hẹ rọi vào trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn bọn họ, không, có lẽ là, quay đầu lại nhìn Quan Dạ Tuyết.

Hắn nói: “Em qua đây.”

Sắc mặt Quan Dạ Tuyết trắng bệch: “Tôi đi qua, anh đừng làm hại Manh Manh.” Cô nhìn thấy tay hắn đặt lên vùng cổ mảnh khảnh của Manh Manh, cô biết, chỉ cần một khoảng khắc, hắn có thể vặn đứt cổ của đứa con gái nhỏ.

Kim Tại Duệ cười cười: “Anh sẽ không làm con bé bị thương, cũng sẽ không làm tổn thương em.”

Đợi cô cuối cùng cũng lại gần hắn, một cánh tay hắn buông Manh Manh ra, khẽ đặt lên gương mặt cô: “Dạ Tuyết, về nhà đi. Anh biết sai rồi, anh dùng cả đời này để bù đắp cho em, có được không?”

“Em cho rằng anh luôn lừa em.” Hắn rũ mắt xuống, khẽ cười: “Nhưng em không phải là đồ ngốc, nếu như không phải anh thực sự động tình, em sẽ không gả cho anh. Cảm giác của em không hề sai, ngay từ khi bắt đầu, anh đã động lòng rồi.”

“Anh biết nói gì bây giờ cũng đã muộn, em bảo anh là kẻ điên cũng được, là thằng cặn bã cũng xong, trên đời này chỉ yêu mình em. Anh không hiểu được yêu một người, sợ em ra đi quá khổ sở, không biết vì em mà làm những gì, anh ngồi tù bảy năm, hi vọng em vui vẻ.”

“Anh biết em lo lắng cho ba mẹ, em yên tâm, anh có sai người chăm sóc bọn họ lúc về già, em gái em muốn giết anh, anh cũng không động đến nó.”

“Dạ Tuyết.” Hắn nói, “Em biết không, không phải bọn họ đánh bại anh, người chân chính khiến anh chịu thua, chỉ có em…..”

Câu trả lời của cô, là gương mặt trắng bệch, và một con dao găm đâm phập vào ngực hắn.

Liêu Tam hốt hoảng: “Nhị thiếu!”

Kim Tại Duệ giật mình nhìn Quan Dạ Tuyết, cười tới mức không ngừng lại được: “Thì ra biết được là anh, em càng hận thêm.”

Quan Dạ Tuyết cướp lấy Manh Manh trong tay hắn, đôi đồng tử run rẩy nhìn hắn, dường như dính chặt trên nền đất. Cô chưa từng dám nghĩ, có người lại như âm hồn không tan đuổi theo cô tận hai đời. Cô sợ hãi vô cùng, bị tổn thương, bị giam cầm, cái chết của Manh Manh khiếncơn khủng hoảng bao trùm lấy cô.

Vũ khí của tất cả mọi người đều chĩa về phía Quan Dạ Tuyết, đợi Kim Tại Duệ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ bắn cô thành tấm bia. Hành vi của Quan Dạ Tuyết, ngay cả Cố Ngôn cũng không ngờ tới được. Thần sắc của Cố Ngôn lạnh lùng, nhất thời cũng không dám tiến lên phía trước, chỉ sợ kích thích tới Kim Tại Duệ, bởi vì Kim Tại Duệ đã ra tay rồi.

Trong hoàn cảnh yên lặng như tờ này.

Máu từ lồng ngực hắn thấm ướt áo sơ mi, giơ tay lên. Nhưng không ra lệnh cho thuộc hạ tấn công bọn họ, hắn nâng mặt Quan Dạ Tuyết lên, khẽ đặt lên má cô một cái hôn.

Nụ hôn rất dịu dàng.

“Tạm biệt, bảo bối.” Hắn nói.

Hoặc là, không bao giờ gặp lại.

*

Lại là mùa thu của một năm nữa, Manh Manh tan họcđeo cặp sách đang trên đường về nhà, lặng lẽ đi mua bánh ngọt con thỏ nhỏ.

Nhưng miếng cuối cùng đã bán hết rồi, cô bé thất vọng nhìn tủ kính.

Nhưng nhìn thấy một đầu kính thủy tinh, xuất hiện một miếng bánh kem thỏ nhỏ, tiếp theo đó là một gương mặt trắng bệch gần như sắp biến dạng dán lên.

Hắn chăm chú nhìn cô bé.

Manh Manh có chút sợ hãi, nhưng lại vô cớ cảm thấy người này vô hại, cô bé nghiêng đầu: “Chú muốn tặng cho cháu sao?”

Hắn mỉm cười lắc đầu, nhưng không nói chuyện.

Manh Manh chu miệng rời khỏi.

Ngày thứ hai đi ngang qua con phố đó, có người ngăn cô bé lại, nói: “Công chúa nhỏ, có người tặng cháu một cửa hàng bánh ngọt.”

Miệng Manh Manh ngoác thành chữ O, không thể tin tưởng được mình nghe thấy cái gì. Cô có bánh ngọt mà cả đời này cũng không ăn hết, nhưng sau khi cô bé trưởng thành, không còn người nào gọi cô bé là công chúa nhỏ nữa, là ai tặng cho cô nhỉ?

*

Trong cuộc đời Quan Dạ Tuyết, bị đứt đoạn một đêm.

Đêm đó cô hoàn toàn mất đi kí ức, một người đàn ông yên lặng ôm lấy cô, ngồi trên con phố dài của Bạch Vĩnh.

Đom đóm sáng bừng, toàn bộ thế giới đều tràn ngập lãng mạn.

Năm đó hắn đã thề trước mặt cha sứ, hắn nói bầu bạn cùng cô đi hết một đời, hiện giờ cô bầu bạn cùng hắn đi nốt quãng đường còn lại, cũng không tính là nuốt lời.

Hắn nhìn người trong lòng, cười cười: “Em đúng là đồ đen đủi.”

Cười hết lần này tới lần khác, nhưng cuối cùng lại rơi nước mắt.

Nếu như còn gặp lại, có thể tới bên sinh mệnh hắn sớm hơn một chút được không, lần này, hắn sạch sẽ đợi cô, không còn là thiếu niên mười lăm tuổi hai tay nhiễm đầy máu tươi của giúp việc nữa 

Đổi thành hắn ngoan ngoãn đợi cô

*

Nhật báo Ổ thành, doanh nhân nổi tiếng Kim Tại Duệ vì vết thương cũ trên ngực tái phát mà qua đời, hưởng dương 34 tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play